Phó Lập Thành  băn khoăn những điều , bắt đầu từ từ giới thiệu bản  , trong giọng  trầm thấp của  đàn ông mang theo sự dịu dàng mà chính  cũng  phát hiện :
“ là  thành phố J, bố  vẫn còn,   về hưu,    hai   trai,  thứ ba, phía  còn một  em gái, đều  kết hôn, ngoại trừ  cả  tham gia chính trị,  hai  kinh doanh,  nhậm chức ở một quân khu ở thành phố S, chỉ là  và con trai của  hai  ở cùng .”
“Nó tên là Phó Khuê, năm nay mười tám tuổi, học lớp mười hai, từ nhỏ lớn lên bên cạnh ,  đối xử với nó như con trai, thằng nhóc đó khá cứng đầu, nhưng mà cũng là đứa trẻ ngoan..”
Nhắc đến cháu trai, trong mắt Phó Lập Thành đều là ý , hiển nhiên  hài lòng về cháu trai .
Trong đôi mắt long lanh ngập nước của Cát Tuyết hiện lên sự kinh ngạc,  ý của chồng  thì  hai  vẫn còn, tại  con trai  sống cùng chú út?
Chỉ là lời  chị  tiện hỏi , chị luôn cảm thấy ở trong đó  nội tình    lắm.
Có lẽ là nhận  sự tò mò của vợ , nếu như  là  một nhà thì Phó Lập Thành cảm thấy  cần thiết  giấu giếm, bèn  thẳng thắn:
“Mẹ Phó Khuê là một quân nhân, năm nó tám tuổi  hy sinh lúc  nhiệm vụ, nửa năm   hai   bước nữa, thằng nhóc  hợp với  vợ  của  hai ,   ở  thành phố J,  đến tìm .”
“Vừa  lúc đó    thăng chức lên chức đoàn trưởng,  chia một nhà  hai phòng ngủ, nên   đón nó đến, Phó Khuê từ nhỏ   thông minh,  độc lập,    nhiệm vụ trong thời gian dài, thực   chăm sóc cho nó  bao nhiêu…”
Trong một đoạn kể ngắn ngủi, Cát Tuyết  rút   trọng điểm từ đó.
Đầu tiên, đứa nhỏ Phó Khuê  cũng khá giống   ,  khi mất  thì   kế.
Tiếp theo, Phó Lập Thành  đến  vợ  của  hai , ngay cả một câu chị dâu mà cũng   gọi một tiếng, hiển nhiên đây   là một  phụ nữ dạng .
Như …  hai  thì ?
“Anh hai …  phản đối con trai sống với  ?”
Phó Lập Thành  khẽ một tiếng vì vợ   giảm  tránh. Giọng  của   êm tai, nhất là khi  lên, trầm thấp ấm áp,  hương vị quyến rũ của đàn ông trưởng thành độc :
“Trong mắt  hai  chỉ  công việc…”
Đây là  đầu tiên Cát Tuyết thấy chồng  .
Mặc dù ngắn thôi nhưng mà  đủ kinh diễm.
Đối với chuyện chồng   thấu tâm tư của , Cát Tuyết cũng  thấy thẹn thùng, chị  hiểu ý mà chồng    hết,  đến nỗi như bố dượng, nhưng mà cũng   là một  bố  luôn quan tâm con cái…
 mà… ánh mắt hoài nghi của Cát Tuyết  về phía Phó Lập Thành,  chị  cảm giác  đàn ông  cũng là kiểu  trong mắt chỉ  công việc nhỉ?
Chẳng lẽ chỉ là ảo giác thôi ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-38.html.]
Phó Lập Thành…  hiểu   cảm thấy  lưng lành lạnh!
“Bạn Cát Tường, em  ngoài một lát!”
Tiết đầu tiên của giờ học buổi chiều là tiết ngữ văn, tư thế  của Cát Tường ngăn ngắn, ngẩng cao đầu nho nhỏ chăm chú  giáo viên giảng bài, thỉnh thoảng còn vùi đầu nhanh chóng chép bài, thái độ học tập nghiêm túc như thế nào  nổi bật trong nhóm bạn học đang buồn ngủ.
Cũng đúng  lúc , giáo viên chủ nhiệm của lớp cô bỗng xuất hiện ở cửa lớp, vẫy gọi Cát Tường đang múa bút ghi chép bài.
Một câu gọi  của giáo viên chủ nhiệm,  chỉ cắt ngang giáo viên ngữ văn đang thao thao bất tuyệt mà còn  cho mấy học sinh đang chăm chú  giảng như Cát Tường, và những bạn học sinh đang ngáp ngắn ngáp dài đều kinh ngạc,  đó   đều đồng loạt   phía ngoài cửa.
Ngoài cửa phòng học đang  ba   đó, ngoại trừ giáo viên chủ nhiệm mới lớn giọng thì bên cạnh thầy  còn  một đôi trai xinh gái .
Người đàn ông cao to tuấn tú, cả  mặc quân phục trông vô cùng khí phách,  phụ nữ sóng vai với  càng cao quý thoát tục, mắt ngọc mày ngài, là một mỹ nhân xinh ,  đến nỗi mấy thiếu niên mười mấy tuổi  cũng  đến nỗi ngây …
Trái  là Cát Tường,  thấy    bên cạnh chú Phó một cách thoải mái như  thì  chút giật , dù  thì  khi   thế giới , vì để tránh phiền phức mà cơ bản là  cô  hề bước  khỏi nhà.
Mặc dù đoán  hai ngày nay trong nhà hẳn là sẽ   đến  thủ tục chuyển trường cho , nhưng mà cô  ngờ là  cô  đích  đến đây.
… Có lẽ, kết hôn với chú Phó thật sự  !
Không chỉ bởi vì chú Phó  thể bảo vệ  con các cô, mà càng quan trọng hơn là cô nhận   cảm nhận của  và chú Phó đối với  hẳn là   tệ.
Mẹ cô còn  trẻ, nếu như quả thật gặp  một   yêu thương , hơn nữa  thể bên  đến già cũng là một chuyện  may mắn…
Trong đầu  ngàn vạn suy nghĩ, tuy nhiên thực tế chỉ chỉ  mười mấy giây, Cát Tường  lên, bày tỏ sự áy náy với giáo viên ngữ văn  bục giảng,  sự đồng ý của giáo viên mới vội vàng   ngoài.
Mấy  cùng   đến căn phòng chủ nhiệm, lúc  đường, Cát Tường  đằng  cùng, cô vẫn luôn dùng ánh mắt quan sát  và chú Phó.
Cát Tường phát hiện,   cầu thang, hoặc là gặp  ổ gà thì chú Phó kiểu gì cũng đưa tay  đỡ  một cái, giống như  cô là một món đồ quý giá dễ vỡ, cẩn thận che chở.
Còn  cô thì tuy bên tai  ửng đỏ, nhưng mà cũng  né tránh cử chỉ của chú Phó, trong lòng Cát Tường thấy  vui mừng, lúc chú Phó đưa tay   nữa, đôi mắt hạnh long lanh của cô  cong cong như vầng trăng khuyết.
Cô  nhịn  mà mong chờ,  lẽ qua  bao lâu nữa, cô sẽ đổi giọng gọi là bố…
Thủ tục chuyển trường    nhanh.
Khoảng chừng mười phút là xong, Cát Tường ở trong văn phòng  việc  lời chào với các giáo viên,  đó lúc tiếng chuông tan học vang lên thì cô  về lớp học.
Giáo viên ngữ văn vẫn  , Cát Tường bèn  chuyện chuyển trường của  cho cô ,  xong còn cúi đầu biểu thị sự cảm ơn với cô .