Nói xong lời , Cát Tuyết  về phía  đàn ông bên cạnh.
Đương nhiên Phó Lập Thành hiểu,  trầm giọng đảm bảo:
“Mẹ,  yên tâm , nếu con rảnh chắc chắn sẽ dẫn Tuyết Tuyết và Ý Ý về thăm  , cho dù con  rảnh mà Tuyết Tuyết nhớ  thì con cũng sẽ sắp xếp xe, nhờ  đáng tin cậy đưa cô  về. Cũng  thể lái xe về đón   đến thăm, đều  cả!”
Lời  của con gái và con rể   cho bà cụ ấm lòng.
Cát Thúy Phương nhận lấy khăn từ tay con gái, tùy ý lau mặt, miễn cưỡng  :
“Xem  , ngày đại hỉ như thế  mà  cái gì chứ, chỉ là   nỡ, từ từ  sẽ quen thôi. Chỉ là Tuyết Tuyết , con cũng  thể tùy hứng , trừ phi    với con, con đừng nghĩ đến chuyện  xe một , bên ngoài loạn lắm,  nhớ con thì sẽ đến thăm con…”
Bà cụ  liên miên dài dòng, thật sự   bà cụ  quá, mấy năm nay còn đỡ một chút, mấy năm  đây, lúc bà cụ vẫn còn trẻ, xã hội  loạn, phụ nữ xinh  mà    che chở thì căn bản là   kết cục .
Ở nơi nông thôn như thế  bà cụ  gặp  ít , huống hồ gì là nơi loại  gì cũng  như xe lửa.
Thời còn trẻ Cát Thúy Phương cũng  xinh , nhưng mà tính cách bà mạnh mẽ hung dữ.
Trong nhà thì bố bà cụ  coi bà cụ như  kế thừa hương hỏa mà chờ mong, bảo vệ  kỹ,  đó lúc bà cụ  trưởng thành thì  định hôn cho bà cụ với một trong mười  con trai của nhà họ Lý.
Nông dân  đoàn kết, thời điểm quan trọng thì thông gia cũng  đắc lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-42.html.]
Con gái nhà  xinh  quá mức,  đôi khi bà cụ cũng  sợ hãi, cho nên nhiều năm như ,  bên ngoài  con gái là bà cô luống tuổi gì gì đó.
Mặc dù bà cụ  cũng bực nhưng mà cũng  cố gắng  giải thích, để bọn họ hiểu lầm cũng , đây cũng là một cách biến tướng của sự che chở.
Ngay cả  nhà  qua  với nhà  cũng ăn ý giấu giếm giúp cho.
 mà  ai ngờ đến, Cát Tuyết ba mươi tư tuổi,   một đứa con gái mười lăm tuổi,  mà vẫn giống như gái tân , thậm chí còn xinh  hơn lúc .
Sở dĩ hôm nay bà cụ đồng ý cho Cát Tuyết  ngoài mời rượu là cũng là vì nghĩ  con rể ở đây,   che chở cho con gái.
Cuối cùng Tuyết Tuyết của bà cụ cũng  thể quang minh chính đại   mặt  khác!
Nghĩ đến mười mấy năm qua, dường như con gái  hề bước chân  khỏi nhà, Cát Thúy Phương  nhịn   đỏ mắt.
Không ai hiểu con gái bằng . Tuyết Tuyết nhà bà cụ từ nhỏ  là một đứa trẻ ngoan, cho dù là hai năm mà tên súc sinh Thẩm Văn Húc   bỏ , tâm trạng Tuyết Tuyết    định lắm, nhưng mà con gái vẫn tình nguyện ở lì trong nhà,    ngoài để nhận lấy lời đàm tiếu của  . Càng   cho bọn họ thêm phiền phức.
Khi đó, Cát Thúy Phương cả đời kiên cường nhưng  lưng suýt chút nữa thì  mù cả mắt.
Sau đó,   trong nhà càng thương Cát Tuyết hơn,  thứ gì  cũng  đưa cho chị ,   chị vui vẻ hơn một chút.