“Ngược  là con, mặc dù con  ba mươi tám tuổi, nhưng mà  đây  từng  bạn gái, đối với việc  một  chồng ,  cha, con rể thì con đều  am hiểu, nếu như con  chỗ nào     thì cũng xin  đừng chê con ngu dốt mà chỉ bảo thêm cho con…”
Phó Lập Thành   là một   nhiều,    là một   tích cách trầm lặng, khó  khi nhiều lời như , điều    vợ  yên tâm…
“Được! Được! Được! Mẹ tin con! Mẹ tin con! Các con  sống với  cho , thật ! Thật !” Bà cụ vội vàng lau nước mắt, vui mừng đến nỗi  năng  lộn xộn…
Lúc , ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân lộc cộc,  đó, con trai út Cát Tuấn của nhà bác cả thò một cái đầu nhỏ từ ngoài cửa , :
“Bà ơi, bên ngoài khai tiệc , ông nội bảo cháu gọi   xuống,  là  thể bắt đầu mời rượu  !”
Nhanh như  ?
Cát Thúy Phương cũng  để ý đến cảm xúc nữa, vội vàng thúc dục con gái:
“Tuyết , con xem   dặm  son phấn gì gì đó , chúng     ngoài mời rượu nữa,  thể để cho   đợi lâu .”
Nghe , Cát Tuyết mới lùi  từ trong vòng n.g.ự.c rộng của Phó Lập Thành, hai bên tai và cổ chị đỏ bừng,  dám  sắc mặt chồng , vội vàng   gương dặm  phấn, nhất là chỗ đôi mắt,  xử lý cẩn thận.
Cũng   là  chuyện gì xảy , kết hôn với  chồng ‘Trần Thế Mỹ’  mấy năm, chị  bao giờ cảm thấy hỏng hốt ngại ngùng, bây giờ  đụng   đàn ông  một cái thì tự nhiên  cuống lên như …
Xác định là    cái gì thì Cát Tuyết mới lắc lắc đầu, dẹp bỏ hết những suy nghĩ lung tung trong đầu  mới  dậy khỏi ghế,     mỉm , xinh  đến nỗi    động lòng, : “Mẹ, con xong !”
“Tốt! Tốt! Tốt! Vậy    ngoài , các con   luôn !” Cát Thúy Phương  .
Nói xong lời , bà cụ bèn  đầu   ngoài,   hai bước  giống như nhớ đến chuyện gì đó, bà cụ  đầu   hai ,  :
“Lập Thành , đợi chút nữa các con  , con che chở cho Tuyết Tuyết một chút nhé,  nhất là  thể nắm tay Tuyết Tuyết, Tuyết Tuyết đang mang giày cao gót nữa mà.”
Nói xong lời , bà cụ  vui vẻ   ngoài, để  Cát Tuyết  chút  hổ, chị hận  thể đào một cái lỗ mà chui ,  của chị cũng quá chủ động ,  cổ đại như Cát Tuyết  chút  đỡ .
Còn Phó Lập Thành thì trải qua thời gian  mật ngắn ngủi lúc nãy,  giống như là  đả thông hai mạch Nhâm Đốc.
Anh chủ động duỗi tay , đưa   mặt Cát Tuyết, trầm thấp giọng : “Đi thôi.”
Bàn tay của  đàn ông  to, đốt ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay đầy vết chai, thậm chí còn   ít vết thương, một đôi tay như thế nào là tay của quân nhân chinh chiến nhiều năm.
Anh vô cùng kiên nhẫn, cũng  thúc giục, chỉ  chị chằm chằm, trong đôi mắt đen nhánh ẩn chứa một sức mạnh  cho    cảm giác yên tâm,  yên lặng chờ vợ  đáp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-43.html.]
Cát Tuyết hít  một  thật sâu  mới chậm rãi giơ tay lên, đặt bàn tay trắng nõn tinh tế của   tay  đàn ông.
Bàn tay của Phó Lập Thành lập thu về, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của chị  trong lòng bàn tay.
Phó Lập Thành nắm tay vợ , trong giọng  trầm thấp  tự giác  thêm mấy phần dịu dàng: “Đi thôi!”
Thời kì  tổ chức tiệc rượu thì   ít  đến nhà hàng, nhà họ Cát cũng như .
 mà bà cụ là một  sĩ diện,  cảm thấy mấy năm nay Tuyết Tuyết nhà   chịu  ít ấm ức , cho nên bà cụ  bàn bạc với   trong nhà, quyết định  tổ chức tiệc cưới  thật là náo nhiệt tưng bừng.
Không những bỏ   tiền lớn cho những món ăn  bàn tiệc mà ngay cả những thứ  mà con rể mang đến như rượu và t.h.u.ố.c lá cũng hào phóng đem , ở cổng còn   phát kẹo cho bọn trẻ con, ở thời đại  mà  như thế thì   coi là hào phóng lắm .
Nếu   là Cát Tuyết kiên quyết ngăn  thì bà cụ còn dự định mời tất cả   trong thôn đến ăn tiệc luôn, để cho mấy mụ già suốt ngày chế giễu,    lưng Tuyết Tuyết nhà bà cụ  mở mắt mà .
Tuyết Tuyết nhà bọn họ chính là  tái giá, nhưng cũng là nở mày nở mặt,   thể diện.
Cứ như , cuối cùng buổi tiệc rượu cũng  hai mươi tám bàn, cũng may mà ở nông thôn rộng rãi, cũng  để ý nhiều lắm, chắp chắp vá vá mượn  mấy cái bàn thì bày  hết ở sân phơi lúa.
Lúc   mới khai tiệc, đầu bếp  mời đến  tay nghề nấu ăn  tệ, những đến ăn tiệc  nào  nấy đều hận  thể vùi đầu  bát, ăn đến nỗi  ngẩng đầu lên .
Còn mấy   ở bàn ,  quan hệ khá  thiết với nhà họ Cát thì lúc ăn tiệc  thời gian thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu  về phía trong sân, chờ đợi  mới  mời rượu.
“Sao mà Tuyết Tuyết vẫn    nữa,  sốt ruột lắm .” Dì cả nuốt thức ăn  miệng,    về phía cửa một  nữa.
“Sắp , chị cả đừng vội, Tuyết Tuyết nhà chúng  chắc chắn  ăn mặc thật xinh  mới  ngoài, ôi trời, đến lúc đó mấy  cứ thấy Tuyết Tuyết của chúng   là   chịu  , chắc chắn bọn họ sẽ ghen tỵ đỏ mắt luôn.”
Dì năm Cát Phán Đệ tính cách tương đối cởi mở,  với vẻ mặt hớn hở.
Từ khi tên Thẩm Văn Húc đáng c.h.é.m ngàn đao   thẳng một mạch, Tuyết Tuyết nhà các bà cụ ngoan ngoãn, xinh , đáng yêu, hiểu chuyện, dịu dàng, chu đáo… ưu điểm  thể đếm hết    trong thôn sỉ nhục   một cái gì.
“ đó… ôi, cục cưng của , Tuyết Tuyết của chúng   mà càng lớn càng , càng ngày càng trẻ   nhỉ!”
Dì ba Cát Hỉ Đệ  định  đệm với em năm thì   thấy cháu gái mặc một bộ áo cưới đỏ chót, kéo cánh tay của cháu rể cao to tuấn tú,  mặt mỉm  đang từ từ  đến.
Tháng năm đầu mùa hạm ánh nắng vẫn  chói chang lắm, dìu dịu như một tầng sa mỏng, bao phủ lên đôi trai xinh gái  , điểm xuyết thêm một lớp hào quang cho hai , mờ mờ ảo ảo,  giống với  phàm trần.