Cát Tuyết vội vàng  sang một bên nhường đường, để bọn họ dìu   giường, chị  bên cạnh hỏi: “Tại   là các cháu đến đây? Mấy bác trai của các cháu ?”
Hai  nhóc khó khăn lắm mới dìu ông dượng   lò   giường  xong, nhe răng trợn mắt lắc lắc cánh tay tê mỏi của , trong lòng thầm nhủ, ông dượng  cũng rắn chắc quá  mất.
Nghe cô Tuyết hỏi,  nhóc gãi ót  : “Mấy bác uống say hết  ạ.”
Cát Tuyết sững sờ trong nháy mắt,  đó : “Cháu  là, năm   trai của cô đều uống say hết ?”
Cậu nhóc bên cạnh nhe răng : “  đó ạ, cô Tuyết, cả năm bác trai đều uống say lăn  đất…”
Cát Tuyết… đau đầu.
Sau khi tiễn hai đứa cháu trai về, Cát Tuyết  về phía giường,   đàn ông đang  ngáy khò khò  giường, chị xoay  giúp  cởi tất cởi giày, sợ  ngủ  khó chịu nên  động tay tháo thắt lưng của  .
Không cẩn thận    bên cạnh cử động, Cát Tuyết chống một tay lên mép giường, thò  kéo lớp chăn màu đỏ , đắp lên  Phó Lập Thành.
Sau đó   ngoài lấy một chậu nước ấm, dùng khăn giúp  lau mặt và tay chân  mới  thời gian rảnh rỗi,   ghế bên cạnh giường quan sát .
Cát Tuyết  Phó Lập Thành mặt mũi điển trai.
Chỉ là  tiện    chằm chằm, bây giờ  đang say rượu,  ồn  nháo, cứ ngoan ngoãn năm  giường như   cho chị  cơ hội   tỉ mỉ hơn.
Dáng  Phó Lập Thành cao to khôi ngô,   giường như thế dường như là chiếm hết chiều dài của cái giường, nếu như chị nhớ  nhầm thì cái giường   chiều dài là hai mét, như  thì  đàn ông  cao  một mét chín.
Bây giờ Cát Tuyết mới cảm khái, khó trách mỗi khi   bên cạnh  đàn ông  luôn  cảm giác   nhỏ nhắn, rõ ràng là chị cũng cao một mét sáu mươi tám, căn bản là  hề thấp.
Màu da của Phó Lập Thành cũng   coi là trắng trẻo, màu lúa mạch. Cát Tuyết tò mò vươn tay , làn da trắng nõn của chị tạo thành sự tương phản rõ rệt.
Giống như là phát hiện  gì đó  vẻ thú vị, Cát Tuyết yên lặng cong cong khóe mắt, tiếp tục đánh giá nét mặt , nét mặt    tuấn, là kiểu mày kiếm mắt sáng,   khí khái đàn ông.
Còn… còn khá  trai nữa.
Đợi … Cát Tuyết bỗng  dậy từ  ghế.
Cát Tuyết bước chân loạng choạng   ngoài, trong đầu chị cũng kêu loạn, quả thực là chị  thể tin nổi, thế mà  cũng  một ngày  trở nên mê trai như ,  săm soi  chằm chằm một  đàn ông đang say rượu.
Quả thực là mất mặt!
Cát Tuyết cố gắng tỏ  vẻ mặt bình tĩnh thoải mái, trở   lên chiếc ghế mây,  đó cầm lấy quyển sách lúc nãy mới   một nửa.
Sau đó, từ từ, từ từ che  mặt ….
… Hay là…  là  pha cho  một chén  tỉnh rượu?
 mà chị   thấy,  đàn ông vốn dĩ nên  ngủ say, thì lúc  khóe miệng bỗng nhếch lên một đường cong  nhạt, vẻ mặt đều trở nên dịu dàng hơn…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-46.html.]
Buổi tối, cũng   là bà Cát Thúy Phương nghĩ như thế nào nữa.
Chờ Cát Tuyết rửa mặt xong, mặc một bộ váy ngủ màu đỏ trở  phòng thì thấy, rõ ràng là  bóng đèn mà   bật, ngược  trong phòng đang  đốt hai ngọn nến màu đỏ.
Ánh nến tôn lên sự nổi bật màu đỏ bên trong phòng,  cho  bộ căn phòng tăng thêm phần vui mừng… và kiều diễm.
Ngay cả  đàn ông thường lạnh lùng nhưng  vầng sáng m.ô.n.g lung  cũng  vẻ dịu dàng hơn  nhiều.
Ngay đúng lúc Cát Tuyết đang đối diện với , chỉ  thấy cây nến  bàn phát  tiết ‘xẹt xẹt’  nhỏ, âm thanh  khẽ, nhưng  thành công kéo hai   hồn .
Phó Lập Thành  dậy bước về phía Cát Tuyết.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Cát Tuyết,  dắt tay chị   bên cạnh bàn trang điểm.
Sau đó để chị   ghế  mới nhẹ nhàng : “ giúp em lau tóc nhé?”
Anh  chú ý đến mái tóc dài sắp đến m.ô.n.g của vợ  từ lâu,  đen  mượt,  , nhưng mà chắc là cũng  dễ chăm sóc.
Cát Tuyết cảm thấy  chút bất ngờ, ngón tay trắng nõn trong tay áo vô ý thức cuộn tròn , nhưng mà cũng  từ chối, dù  thì   là  một đôi vợ chồng bình thường .
 mà rốt cục thì vẫn cảm thấy  chút  hổ, chỉ nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng,  đó lấy bình bình lọ lọ của   bắt đầu bôi lên mặt, cố gắng lờ  ngón tay đang xuyên qua tóc  của  đàn ông  lưng.
Phó Lập Thành vô cũng  kiên nhẫn,  tiên  dùng khăn thấm hết nước  tóc cô  mới cầm máy sấy lên tiếp tục sấy tóc.
Lúc mới bắt đầu Cát Tuyết cũng cảm thấy   tự nhiên lắm, đến  đó thì  buồn ngủ, mãi nửa tiếng đồng hồ  thì khó khăn lắm mới sấy xong mái tóc dài và dày .
Tiếng ù ù của máy sấy dừng hẳn, Cát Tuyết mới mở mắt , trong ánh mắt còn mang theo sự buồn ngủ mơ hồ, giọng  của chị mềm mại: “Xong ?”
Ánh mắt sắc sảo của Phó Lập Thành tối sầm , ánh nến lờ mờ che giấu cảm xúc mãnh liệt trong mắt  một cách  mỹ, một lúc lâu ,  mới lên tiếng: “Xong ,  nghỉ ngơi thôi!”
Lời    , sự buồn ngủ của Cát Tuyết bỗng bay biến, nhưng mà chị cũng  trốn tránh mà trực tiếp  dậy  thẳng về phía giường ngủ.
Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, chị sinh  và lớn lên ở vương triều Khang Tuấn, tuy  ký ức của nguyên , nhưng mà vẫn cảm thấy kết hôn  động phòng thì cũng   gì kỳ lạ cả.
Chỉ là khi hai  cùng  trong một cái chăn, giữa  thở của chị đều là  thở lạ lẫm của cnh, Cát Tuyết vẫn cứng đờ  theo bản năng,  đến mức sợ, chỉ là…  chút  quen.
Có lẽ là nhận    tự nhiên của chị,  đàn ông vẫn luôn  thẳng bỗng nghiêng , cánh tay dài duỗi , ôm lấy  thể nhỏ nhắn xinh  của vợ   lòng, in một nụ hôn lên giữa trán chị.
Sau khi thở  một , Phó Lập Thành nhắm mắt , nhẹ nhàng vỗ về bờ lưng đang căng cứng của vợ, dịu dàng :
“Đừng lo lắng,  sẽ  động  em,  vội, chúng  cứ từ từ! Hôm nay  bận cả ngày, chắc chắn em  mệt lắm , ngủ !”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cát Tuyết vùi trong vòng n.g.ự.c rộng của Phó Lập Thành, giữa trán nóng bừng lên, một lúc lâu  mới phản ứng , lời    ý gì.
Tuy rằng  thêm một    quan tâm theo cách bất ngờ, nhưng mà  thể   là chị  dính chiêu  .