Chẳng lẽ… con rể kết hôn muộn như  là bởi vì…  ?
Suy nghĩ  thật sự đáng sợ, đến nỗi mà sắc mặt Cát Thúy Phương  đen sắp bằng đáy nồi.
Con gái    gì  thể  , trong lòng nghĩ như thế nào, bà cụ trực tiếp hỏi thẳng luôn.
Cát Tuyết: “…”
Tuy rằng thảo luận chuyện  với  già  vẻ  thích hợp lắm, nhưng mà vì chứng minh cho chồng , chị chịu đựng đỏ mặt, cắn răng : “Mẹ,  suy nghĩ nhiều , là chính con  thả lỏng .”
“Thật là   con rể  ?”
Bên tai Cát Tuyết  nóng  chịu , nhưng mà vẫn nghiêm túc  với vẻ khẳng định: “Thật sự  , là vấn đề của con.”
Nghĩ đến thứ chống  chân  sáng nay, bên tai và cổ của Cát Tuyết vốn  đỏ nay càng như thiêu như đốt,  đó nhanh chóng lan lên mặt, cả  chị đều đỏ lên, chị  thể chắc chắn chồng    vấn đề gì, vả  vốn liếng hùng hậu    động lòng.
Thấy sự ngại ngùng trong ánh mắt của con gái, Cát Thúy Phương mới yên lòng, a di đà phật, con rể   vấn đề gì thì , hù c.h.ế.t bà cụ .
Sau khi thả lỏng một chút, bà cụ mới phát hiện  là   căng thẳng quá, quên thả củi to, lúc  bên trong chỉ còn  ngọn lửa yếu ớt.
Cát Thúy Phương vội vàng lấy một thanh củi dễ cháy ném ,   thổi  trong mấy ,  thấy trong bếp từ từ  một ngọn lửa cháy lên thì mới yên tâm.
Sau đó bà cụ mới phát hiện là  gì đó  đúng lắm…
“Cái gì cơ? Con  là con  ? Phì phì phì! Con  là con  bằng lòng? Vì ?” Bà cụ  chút  hiểu  con gái đang nghĩ như thế nào nữa,  thì  vẻ cũng hài lòng với con rể, vì    cho   đụng?
Cát Tuyết đang đánh răng,  sự hung dữ của  già nhà  dọa cho đến nỗi suýt thì sặc, chị tăng nhanh tốc độ, mãi đến khi súc miệng xong mới  với vẻ còn còn gì để luyến tiếc:
“Không  là bọn con vẫn   lắm ? Con  đợi đến khi tình cảm của cả hai sâu sắc hơn một chút…”
“Đã kết hôn  còn  ?”
Cát Tuyết mấp máy môi,    thế nào nữa. Nên cũng  trả lời, chỉ là lấy khăn mặt của  từ  giá xuống, bắt đầu chậm rãi rửa mặt.
Bà cụ thấy con gái    chuyện về đề tài  thì cũng  hỏi đến cùng nữa, chỉ thở dài : “Con cũng lớn ,   đang  gì là , hôn nhân   vun vén cho ,  chỉ là chuyện của một  con rể…”
Sau khi Cát Tuyết lau khô nước  mặt,   vỗ một chút nước dưỡng da lên,  đó mới chuyển cái ghế nhỏ  bên cạnh  , kéo kéo tay bà, lưu luyến :
“Mẹ, con  , bọn con  , cũng thích cách ở chung như thế ,  đừng lo…”
Cát Thúy Phương , khóe mắt đầy những nếp nhăn của thời gian, mỗi một nếp nhăn đều ẩn chứa một sự từ ái: “Con đó, chỉ cần một ngày con còn là con gái của Cát Thúy Phương thì  còn  lo lắng một ,   là  lo lắng !”
Cát Tuyết cũng , chỉ là sống mũi  cay cay.
“Mẹ,  đang  chuyện gì với Tuyết Tuyết  ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-48.html.]
Làm con dâu, mỗi ngày sáng sớm Lý Hồng Mai đều dậy sớm nhất nhà,  đôi khi Cát Thúy Phương  nỡ, tự  nấu cơm, bảo bà  thể ngủ thêm một lát nữa.
Hôm nay em út   , Lý Hồng Mai cố ý dậy sớm,   cho em gái mấy món ăn ngon,  ngờ   đến sân  phát hiện ống khói của phòng bếp  bắt đầu bốc khói .
Cát Thúy Phương  về phía Lý Hồng Mai, thấy quầng mắt con dâu cả cũng  chút xanh xao, trong lòng  hôm qua con dâu cả cũng  ngủ ngon, bà cụ xị mặt trách mắng:
“Nói chuyện phiếm thôi,  con dậy sớm thế,  ngủ thêm chút ,  hai quầng mắt của con kìa, khó coi c.h.ế.t  .”
Bà cụ mạnh miệng nhưng mềm lòng, nhiều năm như  Lý Hồng Mai cũng  thấy quen , bà cũng  tức giận,  :
“Không ngủ nữa, lúc ngủ trưa con sẽ ngủ thêm chút, con  chút đồ ăn ngon cho mấy  em gái, để mấy  họ đem theo ăn  đường.”
Nghe thấy lời , bà cụ cũng   thêm gì nữa, trái  Cát Tuyết  lên xắn tay áo: “Chi dâu, em  với chị.”
Lý Hồng Mai vội vàng khoát tay: “Thôi đừng, bàn tay của em  chăm sóc cho , đừng để  thương.”
Lời    là  bóng gió, cũng   là cố ý cà khịa, tay của Cát Tuyết là tay của  thêu thùa,  chăm sóc cẩn thận, một chút xíu vết thương cũng  thể  .
Cát Tuyết tỏ   cần  khoa trương như , hơn nữa chị cũng  điều chế kem dưỡng da tay, thỉnh thoảng  chút việc nhà    đáng kể.
 mà, Lý Hồng Mai và Cát Thúy Phương đều  đồng ý, đồng thời đuổi Cát Tuyết cứ ì  trong phòng bếp  ngoài.
Được thôi!
Cát Tuyết  cửa phòng bếp  đóng chặt thì khẽ thở dài, cũng  về phòng ngủ mà cẩm một cái giỏ trúc, bước đến  cây quế, bắt đầu nhặt hoa quế rụng  đất.
Những bông hoa  phơi khô  thể dùng là túi thơm, bỏ  nhiều một chút, đến lúc đó  bộ căn phòng sẽ thơm ngào ngạt…
Đên khi Phó Lập Thành và Lý Bát Trụ mang theo một túi bánh quẩy  về thì Cát Tuyết mới   là trời  sáng ông cụ  đạp xe lên thị trấn, chỉ vì con gái thích ăn bánh quẩy của nhà họ Từ  thị trấn.
Cát Tuyết    vẻ yếu đuối, nhưng mà vẫn  nhịn  mà đỏ cả hốc mắt…
Mọi  trong gia đình ăn một bữa sáng đông vui,  đó  bận rộn   giây phút nào rảnh rỗi.
Lần  là chứa hành lý, chỗ  xe Jeep  hạn, nhưng mà đồ  mang theo   ít, Phó Lập Thành  dẫn nhân viên cảnh vệ Tiểu Trương, buộc chặt hành lý của hai  con Cát Tuyết lên  nóc xe.
Nhìn   trong nhà chuyển hành lý, kéo túm dây thừng… Cát Tuyết và Cát Tường  chê vướng víu chỉ  thể  bên cạnh  thôi.
Hôm nay Cát Tuyết mặc một bộ váy màu trắng,  tóc cột dây màu hồng, nửa tết nửa thả,  đầu còn  một chú chim Đoàn Tử, trông vô cùng đáng yêu.
Cô  chút nhàm chán : “Thực  con  khỏe, con cứ thấy chúng  trong mắt bà nội cứ như búp bê trong tủ kính , con   yếu đuối như .”
Ánh mắt Cát Tuyết  chằm chằm bên phía chiếc xe,  thấy lời  cũng   đầu  mà chỉ : “Bà nội con là   cho chúng .”
Cát Tường nhàm chán đá hòn đá nhỏ bên cạnh chân   : “Nếu  con   ngoài  vài vòng nhé, con cứ cảm thấy trong lòng buồn bực phát hoảng.”