Cô duỗi đôi tay nhỏ nhận lấy que kẹo, bóc giấy gói kẹo , đặt que kẹo ngập sắc cầu vồng miệng, trong nháy mắt cảm giác ngọt ngào lan đầy khoang miệng.
Cô gái nhỏ phồng hai má hồng hào mịn màng của , cong cong mắt với đàn ông, ngoan ngoãn nhỏ giọng : “Cháu cảm ơn chú Trương.”
Thực cô quá thích ăn đồ ngọt, chỉ là giờ phút , một cây kẹo như thì hình như cũng tệ lắm.
Giọng của cô gái nhỏ mềm mềm ngọt ngào, nhất là lúc trong miệng còn ngậm một que kẹo, chuyện rõ, nhưng càng lộ vẻ đáng yêu, Tiểu Trương lộ hàm răng trắng, về phía cô gái nhỏ lắc lắc đầu, tỏ vẻ cần cảm ơn.
mà trong lòng Tiểu Trương cảm thán, cô con gái mà thủ trưởng khi thật sự quá đáng yêu, hại cũng sinh một đứa con gái.
Nếu như tương lai con gái nhà thể xinh xắn bằng một nửa Cát Tường thì mơ cũng thể tỉnh .
Tiểu Trương vẫn bạn gái bắt đầu ước mơ mới…
Ô tô chạy thẳng một mạch, trừ lúc sáu giờ hơn buổi tối dừng ăn cơm tối, nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ thì bắt đầu tiếp tục lên đường.
Chạy mãi đến mười một giờ đêm, bọn họ mới đến một khách sạn ở thành phố R.
Định ở một đêm, sửa soạn một chút sáng sớm hôm tiếp tục lên đường.
Tối hôm đó, Cát Tường và cô ở chung, bất kể là ai thì cũng yên tâm con hai ở riêng cả.
Mà Phó Lập Thành và Tiểu Trương thì ở ngay phòng bên cạnh, nếu trong đêm động tĩnh gì thì bọn họ cũng thể …
Thành phố S.
Khu tập thể quân khu nào đó.
Đèn điện sáng trưng tầng hai căn nhà, Phó Khuê tắm xong, cổ chiếc khăn đang vắt ngang, chuẩn xuống nhà uống chút nước.
Không ngờ thấy mấy đồng bọn nhỏ trong phòng khách tầng , sắp mười hai giờ , thế mà bọn nhóc vẫn nghỉ ngơi.
Đôi lông mày kiếm của Phó Khuê hạ xuống, đó một câu nào mà phòng bếp cái của nhóm bạn, rót cho một cốc nước.
Uống một hết sạch, khi uống nước giải khát xong, thẳng lên tầng chuẩn nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Nhị Ca như trông thấy bọn họ mà thẳng lên tầng, cuối cùng mấy bọn họ cũng yên nữa.
Nhất là Vệ Cẩn, nhảy gào lên: “Nhị Ca, đừng lên phòng chứ, thấy các em đều đang đợi ?”
Phó Khuê xoa xoa mi tâm, hôm nay xem bảng biểu cả ngày, đầu cứ ong ong lên, lúc chỉ ngủ thôi.
Chàng trai thiếu ngủ dễ nổi nóng, nhưng mà vẫn nể tình mà đổi phương hướng, về phía phòng khách, đó đặt m.ô.n.g xuống sô pha, đôi chân dài vì cái bàn mà chỗ gác, co trông đáng thương.
“Chuyện gì? Nói!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-50.html.]
Chậc chậc chậc, cái giọng điệu , sợ là sắp xù lông .
Vệ Cẩn và đám bạn liếc mắt , đó mới lộ vẻ mặt hóng hớt: “Nhị Ca, bây giờ là đang bực bội ?”
Chàng trai vô cùng buồn ngủ, trong ánh mắt sự tức giận, chằm chằm bạn nối khố đang nhảm của : “Biết tâm trạng mà còn dài dòng? Thích ăn đòn ?”
Không ngờ em tức giận như , Vệ Cẩn nhíu mày, đó thu hồi sự cợt nhả mặt, hiếm khi với giọng điệu chân thành:
“Không , Nhị Ca, thật sự trả đũa đứa con gái riêng đó , nó vẫn chỉ là con nhóc học cấp hai thôi, chuyện … là chút lắm?”
Phó Khuê vuốt vuốt trán, chỉ cảm thấy đầu lồi đến nơi : “Tào lao cái gì đó? Liên quan gì đến đứa con gái riêng đó?”
Nghiêm Lệnh An khẽ thở dài một , đưa tay đè tên bạn nối khố chuyện mãi đến điểm quan trọng, chủ động mở miệng : “Ý của Vệ Cẩn là chắc là ngày mai chú út Phó thể về …”
Nghe thấy lời , Phó Khuê mới kịp phản ứng mấy đang lo lắng điều gì, liếc mấy em một chút, cảm thấy bọn họ tào lao c.h.ế.t , ngay cả cũng , mà từ ghế sô pha dậy, thẳng về phía cầu thang.
“Ấy , Nhị Ca, còn xong mà, thể bướng bỉnh với chú út , dù cũng kết hôn …” Vệ Cẩn vội vàng lên, nhanh chân đuổi theo, quả thực là hết lòng hết luôn.
Phó Khuê bước đằng bỗng dừng bước, đầu . Vệ Cẩn theo sát đằng chú ý, suýt nữa thì đụng .
Phó Khuê về phía mấy bạn , sự lo lắng trong mắt bọn họ, chỉ cảm thấy càng đau đầu hơn, chút dở dở : “Vì các cảm thấy và thím út hợp ?”
Vệ Cẩn bĩu môi: “Không chính thế !”
Phó Khuê sững sờ, đó mới phản ứng là đây từng như thế, nhưng mà tình hình giống thế nữa .
Phó Khuê chỉ chỉ đồ dùng bài trí trong nhà rực rỡ hẳn lên, thản nhiên : “Các thấy đồ dùng mới trong nhà ?”
Nghiêm Lệnh An dẫn dầu kịp phản ứng: “Ý của là nếu chú út coi trọng thì cũng lớn phản đối ?”
Phó Khuê nhíu lông mày: “Lẽ nào trong mắt các , ông đây là đồ cố chấp lý lẽ ?”
Nghiêm Lệnh An: “…”
Cẩu Lan Thần: :…”
Vệ Cẩn: “ là lý lẽ.”
Ánh mắt như gió của Phó Khuê quét đến, Vệ Cẩn lập tức rụt cổ một cái, tỏ vẻ nữa.
“Lần chú út đón , cứ hai ba ngày gọi điện thoại về, một lúc thêm cái , một lúc thêm cái , sáng ngày mai còn đến lắp cửa sổ kính ở hướng mặt trời mọc trong phòng ngủ chính, chỉ vì thím út thích thêu thùa, cần môi trường ánh sáng . Gióng trống khua chiêng như , còn tình hình như thế nào ? Coi ông đây kém thông minh ?”
Quả thực Phó Khuê nghĩ bộp chộp quá , đây khó chịu là bởi vì cuộc hôn nhân của chú út ép buộc mà .
Hơn nữa chú út cũng biểu hiện mong chờ đối với cuộc hôn nhân , nhưng mà mấy ngày nay, thể khẳng định rằng, chú út thực sự hảo cảm với vị thím út , nếu sẽ vì thím mà suy nghĩ nhiều như .
Chú út là nhất của , chú thể tìm hạnh phúc thì vui mừng chứ.