“Được !” Nghiêm Lệnh An cắt ngang cái miệng   giữ ý của Vệ Cẩn.
Trong biểu cảm cứng nhắc khó  khi mang theo sự ghét bỏ: “Cậu nhắc đến ông   gì, rảnh rỗi sinh nông nổi  , về phần vị thím út đó thật sự đối xử với Nhị Ca  , chúng  c.h.ế.t hết  ?”
Vệ Cẩn ngẫm  thấy cũng đúng,   ngang ngược  quen , nếu như thím út Phó bắt nạt Nhị Ca thì   sẽ bắt nạt đứa con gái riêng của thím .
Ai sợ ai chứ!
Tự cảm thấy  giải quyết xong một việc lớn, Vệ Cẩn  nở một nụ  cợt nhả, chạy về phía Nhị Ca nhà   cứ như  chơi.
Cẩu Lan Thần  bóng lưng của đồng bọn,  chút bận tâm: “Vệ Cẩn   việc gì   ? Còn nữa, chú út Phó cưới vợ thật sự   ?”
Nghiêm Lệnh An tháo kính xuống, day day mũi, một lúc  mới đeo kính .
Cậu   dậy vỗ vỗ bả vai Cẩu Lan Thần: “Không  ,   trông chừng , hơn nữa,     thì cũng  chờ  đến, chúng  tận mắt  thấy mới , suy đoán là vô dụng nhất.”
Trên tầng nhà họ Phó  động tĩnh lớn như   khỏi  ồn đến nhóm bạn của Phó Khuê, mà ngay cả hàng xóm gần đó cũng   ồn đến.
Con  đều  tính tò mò.
 ,  đến nửa tiếng đồng hồ, nhà lữ đoàn trưởng Đào cách gần nhà họ Phó nhất   bảy tám tám  phụ nữ chen đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-52.html.]
“Động tĩnh bên nhà phó tư lệnh Phó cũng lớn quá nhỉ, mấy ngày nay    thấy  ít đồ  ,  tivi, còn  cả tủ lạnh gì gì đó, bây giờ   đổi cửa kính to,   thấy khó hiểu, cưới một  phụ nữ nhà quê   một đời chồng,  đáng giá gióng trống khua chiêng như thế ? Người   còn tưởng rằng cưới  tiên nữ luôn …”
Một  phụ nữ  quan hệ  thiết với vợ lữ đoàn trưởng Đào, thò đầu   nhà họ Phó, trong miệng  chậc chậc  .
“Hừ! Theo  thấy,  phụ nữ đó chắc chắn cũng  chút bản lĩnh, nếu  thì  thể mê hoặc phó tư lệnh Phó của chúng  thành như thế  ?” Một  vợ của quân nhân  làn da ngăm đen,  mặt lộ  nụ  hàm ý sâu xa, biểu cảm vẻ tất cả   đều hiểu.
“ thấy ,  nhất định là vì  phụ nữ đó,  thể là vì  cắt đứt sự dây dưa với Hoàng Bảo Oánh, càng thể hiện coi trọng cô vợ  thì Hoàng Bảo Oánh càng nhanh hết hy vọng.”
“Bỏ ,  thấy Hoàng Bảo Oánh tính tình kiêu căng, sợ là sắp lật trời đến nơi .”
“ vẫn  hiểu, phó tư lệnh Phó nghĩ thế nào nữa, con gái mơn mởn nhà quân đoàn trưởng thì  cần,  khăng khăng cưới một một  phụ nữ   một đời chồng, sợ là    bệnh gì đấy chứ.”
“Nói linh tinh gì đó, đừng để  khác  .”
“Không  , chúng  đều là  một nhà, ai   chứ.”
Nói thì như , nhưng mà vị chị dâu đó vẫn ảo não ngậm miệng ,  dám ăn  lung tung nữa.
Vợ của lữ đoàn trưởng Đào là một  phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, tên là Vương Vân, vẻ bề ngoài của bà  trông  vẻ hòa khí, cả ngày  tủm tỉm,   gần gũi.