Nghĩ đến  còn  sắp xếp  ít thứ, Cát Tường quyết định thuận theo tự nhiên, cô ngoan ngoãn chào hỏi với mấy  họ  dẫn theo Đoàn Tử  về phía phòng .
“Nhị Ca, … ưm… ưm…” Nhẫn nhịn một lúc lâu, nội tâm Vệ Cẩn  điên cuồng thét lên mấy trăm ,    định mở miệng thì  bịn Nghiêm Lệnh An nhanh tay nhanh mắt bịt miệng .
Chàng trai  với vẻ mặt nghiêm túc: “Có lời gì thì về phòng  .”
Vệ Cẩn ưm ưm vỗ tay bạn , chớp mắt với   tỏ vẻ    , nhanh buông tay  .
Lên đến phòng của Phó Khuê  tầng, cuối cùng Vệ Cẩn mới  thể  chuyện bình thường, ánh mắt   sáng lấp lánh:
“Thím út và con gái thím  xinh  quá,  vẫn  từng  thấy  xinh  như , he he he, tuy rằng  thể sẽ    đánh, nhưng mà  vẫn   là thím út còn  hơn   nhiều. Còn nữa còn nữa, em Cát Tường thật sự đáng yêu quá, các    thấy ?”
“Thế mà  đầu em    một chú chim,  để ý , chim thật đấy, quá thần kỳ… Được   … còn nữa, em  còn nhỏ hơn  ba tuổi, cem  xinh như thế, trưởng thành chắc chắn  kém hơn thím út , các     cần chờ em  lớn lên …”
Nghiêm Lệnh An  để ý đến mấy lời lảm nhảm của bạn nối khố, mà là  về phía Phó Khuê đang  uể oải ở  giường, vuốt vuốt cái túi gấm. Nghiêm Lệnh An hỏi: “Nhị Ca,  cảm thấy thím út thế nào?”
“Vượt ngoài dự đoán, nhưng mà chú út thích là  .” Đây là ý nghĩ thật sự của Phó Khuê, chú út  thể gặp   mà chú  thích,   vui mừng.
“Oa, ngầu quá!” Vệ Cẩn thấy  ai để ý đến , cũng  tức giận, dù  từ nhỏ đến lớn    thành thói quen .
Thừa dịp hai  bọn họ đang  chuyện, Vệ Cẩn  bắt đầu vân vê món quà  nhận ,  đó  nhịn  mà thốt lên một câu.
Nghe thấy tiếng thốt lên, tất cả   đều  về phía Vệ Cẩn.
Chỉ thấy  tay Vệ Cẩn đang cầm một chiếc ví da màu đen,   màu sắc và kiểu dáng quá phức tạp, chỉ là một cái hình chữ nhật đơn giản, nhưng mà trông cực kỳ khí thế,  hơn  nhiều so với ví da  bán  thị trường.
“Nhị Ca,  mau  , phía  còn  thêu tên của  .” Vệ Cẩn  ngờ sẽ nhận  một món quà tỉ mỉ như thế,   giơ góc  của ví da lên cho   .
Mấy  tập trung  , quả nhiên  một chữ ‘Cẩn’ rồng bay phượng múa  thêu lên bằng chỉ vàng ở góc  cùng.
Màu da đen phối với chỉ tơ vàng,    cho cái ví da  càng thêm khí thế hơn.
Mấy  còn  theo bản năng mở phần quà thuộc về  ,  hề bất ngờ khi  thấy tên của bản   thêu  ví da.
Nghiêm Lệnh An đẩy đẩy gọng kính, : “Có tâm!”
Bất kể tương lai thế nào, chí ít  đầu gặp mặt, bọn họ  thấy   lớn chủ động đưa  thiện ý, hy vọng tất cả điều  đều là thật lòng.
Dù  thì là  em lớn lên với  từ nhỏ, Nghiêm Lệnh An hy vọng   em của  cũng  thể hưởng thụ tình  mà  bình thường cũng  thể chạm tay  .
Cảm thán xong, Nghiêm Lệnh An  phát hiện, hình như ví tiền của Phó Khuê còn tinh xảo hơn của  một chút.
Cho là   nhầm, Nghiêm Lệnh An đưa tay về phía Phó Khuê: “Nhị Ca, cho  xem một chút, hình như ví tiền của   giống với bọn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-57.html.]
“Thật ?” Vệ Cẩn dẫn đầu bu .
Ngay cả Cẩu Lan Thần cũng  ví da  Phó Khuê cầm chặt trong tay, ánh mắt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Phó Khuê  vẻ tự nhiên đưa ví da   mặt.
Khá lắm, đặt chung với  mới   sự khác biệt. Cũng  thể  là ví da của bọn họ  , chỉ là ví da của Phó Khuê thì phía  còn  hai sợi chỉ,  càng thêm  hơn mà thôi.
“Chà chà chà, đối xử đặc biệt nha!” Vệ Cẩn ghen tị,  hề  hổ mà tỏ vẻ cũng   thím út mỹ nhân đối xử đặc biệt như thế.
Nghiêm Lệnh An lấy ví da của  về, vỗ vỗ vai   em,   gì, nhưng mà trong lòng  thấy  vui vẻ, đương nhiên là vì chú út  gì đó thì thím út mới  thể coi trọng như  chứ.
Cẩu Lan Thần thì móc máy chơi game  theo thói quen,   cảm thấy hôm nay tâm trạng của   tồi, nhất định  thể qua  thành thứ nhất của trò xếp hình.
Phó Khuê  thả lỏng   ở  giường,  chút mơ hồ choáng váng.
Thực   vẫn   cho ai  rằng,  khi  chú út sắp kết hôn,   mua một căn nhà ở bên ngoài cho riêng .
Trong lòng Phó Khuê, chú út là bố , cho nên khi chú út ba mươi tám tuổi, cuối cùng cũng kết hôn,  thật sự cảm thấy  vui mừng.
Trong sự vui mừng  trộn lẫn cảm giác  nỡ.
Bởi vì Phó Khuê ,  đến lúc  dọn  ngoài tự lập,   trưởng thành,    bởi vì liên quan đến  mà  cho chú út và thím út  ngăn cách.
Lúc đầu Phó Khuê định khảo sát nhân phẩm của thím út, xác định thím  đối xử thật lòng với chú út thì  sẽ dọn  ngoài.
Bây giờ xem , thím út cũng  tệ lắm, còn… em gái thì cũng coi như là  ý  tứ.
Vậy thì …   là  dọn   ?
Phó Khuê  đầu  về phía mặt tường, ánh mắt trùng xuống.
Cách  một bức tường, bên  chính là phòng của cô em gái đó.
Có một khoảnh khắc, thậm chí Phó Khuê còn  nếu như  cũng là con trai của chú út thì  , (,   !) bọn họ thật sự là  một nhà chân chính trong hộ khẩu thì   bao…
“Em thêu thùa  hại mắt,   bảo Tiểu Nhị tìm  sửa mặt tường bên  một chút, em  một chút xem, ánh sáng như thế    ?” Phó Lập Thành cũng   cháu trai  ý định dọn  ngoài, lúc  nắm tay vợ    phòng.
Thực  ngôi nhà   giống với ngôi nhà của nhà họ Cát lắm.
Phòng ngủ chính của nhà họ Cát thì của sổ kính  bao quanh  bộ ban công lớn, khiến cho căn phòng trông vô cùng rộng rãi, ở đây thì   phòng như thế, mà là ban công độc lập ở bên ngoài.
Cát Tuyết   bên ngoài thông qua cửa sổ kính, ban công sạch sẽ   thứ gì, dùng ánh mắt ước lượng thì phát hiện ban công   ít nhất là bảy tám mét vuông,  bộ mặt tường đều là dùng xi măng xây nên vuông vức,    lắm, nhưng mà cũng  độc đáo.