Phó Khuê: “…” Tuy rằng chú út  khách sáo với  như , trong lòng  cũng vui vẻ, nhưng mà… đây   là quá đương nhiên    ?
Còn nữa…  là  sắp dọn  ngoài ở, quan tâm cái gì chứ…  tiện lắm ?
Nghĩ đến đây, Phó Khuê  về phía Cát Tường đang bưng cái bát, nhỏ nhẹ từ tốn ăn canh.
Bàn ăn trong nhà là bàn hình chữ nhật, Phó Lập Thành và Cát Tuyết sóng vai   một bên, còn  hai đứa nhỏ đương nhiên là  ở bên đối diện bọn họ .
Trên mặt cô gái nhỏ vẫn còn  chút bụ bẫm của trẻ con, màu trắng men của cái bát và màu da của cô đặt chung với ,    là cái nào trắng hơn một chút.
Có lẽ là nhận  cái  chăm chú của , cô gái nhỏ nghiêng đầu sang  , đôi mắt to trong sáng trong chốc lát cong cong như vầng trăng khuyết.
Mí mắt Phó Khuê run lên…  bình tĩnh dời ánh mắt.
Hừ…  thôi, nếu cô vẫn cứ  điều như  thì  quan tâm một chút cũng   là  , chỉ cần đừng cứ đến  phiền  là , con gái gì gì đó… phiền phức.
“Ngày mai  còn  thể nghỉ một ngày nữa, đưa các em  ngoài một chuyến nhé? Thuận tiện  quen với xung quanh một chút, Tuyết Tuyết,   là em   mua chỉ thêu ? Anh  hỏi thăm  cửa hàng đầy đủ nhất bên  , còn  Ý Ý  học vẽ,   ngày mai cùng   mua luôn.” Phó Lập Thành nuốt đồ ăn trong miệng, đề nghị với vợ .
Cát Tuyết nghĩ đến chuyện  vẫn  quen cuộc sống ở đây, cũng  quen  ai, chồng  thể dẫn các chị  đương nhiên  còn gì  hơn, bèn   đồng ý.
“Tiểu Nhị ngày mai  cùng luôn.” Phó Lập Thành  về phía đối diện, dặn dò cháu trai đang tỏ  bình tĩnh xới cơm.
Phó Khuê: “…” Cậu tỏ    .
Phó Lập Thành  thể cảm giác , từ khi  kết hôn, cháu trai vốn   nhiều nay càng thêm trầm lặng.
Thực  theo suy nghĩ  đây của  thì kết hôn   cũng , đối với  thì chuyện nối dõi tông đường    ý nghĩa gì, cũng   áp lực gì.
Dù    vẫn còn hai  trai.
Hơn nữa, từ nhỏ Tiểu Nhị  lớn lên  tay , cũng  khác con ruột ,  đây   chuẩn  tâm lý là cả đời  kết hôn , mà cho dù là kết hôn thì cũng  chờ Tiểu Nhị trưởng thành .
Bây giờ Tiểu Nhị  mười tám tuổi,  trưởng thành,  cũng gặp  Tuyết Tuyết, tất cả đều  vặn.
 mà  kết hôn cũng   nghĩa là   cần cháu trai nữa, bọn họ vẫn là  một nhà như ,   hy vọng cháu trai vì  kết hôn mà rời xa .
Cho nên, cho dù nhận  cháu trai  chút bài xích,  vẫn mở miệng nhắc   nữa: “Khó  cơ hội  một nhà  ngoài  dạo với .”
Người… một nhà ?
Phó Khuê mấp máy môi, ngón tay nắm chặt đũa cũng  trắng bệch, một lúc lâu  mới đáp ‘’ một tiếng.
Phó Lập Thành nhíu nhíu mày, nghĩ đến  bữa ăn   dẫn tên nhóc   ngoài tâm sự (đánh ) giữa chú cháu với  mới .
Nhất định   suy nghĩ của  cho Phó Khuê , nếu  thì tên nhóc thối   thể sẽ để tâm  chuyện vụn vặt.
Khẩu vị của đồ ăn ở bên thành phố S   chút nghiêng về nhạt và ngọt.
Mẹ con nguyên  là  phương Bắc,  khả năng là  quen lắm, nhưng mà  con Cát Tuyết đến từ vương triều Khang Tuấn  là  phương Nam điển hình, cho nên  thích tay nghề nấu ăn của dì bảo mẫu.
Nhất là món cá vược hấp, Cát Tuyết ăn  ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-61.html.]
Biết vợ  thích, Phó Lập Thành chủ động gắp cho chị  nhiều ,  đó   mấy nụ  của vợ.
Nụ  của Cát Tuyết  ,  cho Phó Lập Thành  nhịn  nhớ đến mấy nụ hôn triền miên lúc trưa, ánh mắt  sâu sắc hơn mấy phần.
Không khỏi càng thêm mong đợi ‘bữa tiệc thịnh soạn’ tối nay…
 lúc  mặt Phó Lập Thành thì nghiêm túc đàng hoàng, còn trong lòng thì  rục rịch lắm , bỗng nhiên chuông điện thoại trong nhà vang lên.
“Cháu  !” Phó Khuê để đũa xuống,  dậy  đến bên cạnh điện thoại,  khi kết nối thì sắc mặt chợt nghiêm túc hơn: “Vâng, cháu lập tức chuyển lời ngay.”
Lúc  Phó Lập Thành   dậy: “Tìm chú ?”
Phó Khuê: “Vâng, thành phố Y xảy  lũ lụt, thông báo ngày nghỉ của chú  hủy bỏ, lập tức về đơn vị, mang trang  khẩn cấp, lập tức xuất phát.”
Đợi Phó Khuê   dứt lời, Phó Lập Thành  chạy lên phòng lấy đồ, tác phong thành thạo như , rõ ràng    là chuyện một hai .
Trái   con Cát Tuyết,  một màn bất thình lình như   cho   tâm trạng ăn cơm nữa.
Nhất là Cát Tuyết,  đầu tiên  hiểu  trực quan về quân nhân là như thế nào, hai vợ chồng   thiết một chút   tách .
Cát Tuyết chần chừ trong chốc lát, cuối cùng  yên tâm mà  theo lên phòng, xem xem  gì cần giúp một tay .
“Anh ơi… đại khái chú   bao lâu ạ?” Cát Tường cũng  dậy  đến bên cạnh Phó Khuê, thấy bóng lưng của  biến mất  cầu thang mới  sang bên cạnh hỏi.
Phó Khuê cúi đầu  cô, cô gái nhỏ ngẩng đầu, đáy mắt long lanh ngập nước tràn đầy sự lo lắng, ý thức  điều   cho ánh mắt  trai mềm nhũn xuống, ngón tay xuôi ở bên  cũng  tự chủ  mà giật giật, chỉ hờ hững lên tiếng: “Không chắc chắn,  xem tình hình cứu trợ.”
Cát Tường cắn cắn môi: “Sẽ   nhiều  thương vong ?”
“...Ừm!”
“Vậy… chú sẽ bình an chứ?”
“!” Phó Khuê khẳng định.
Lúc Cát Tường sống ở vương triều Khang Tuấn  từng   đến lũ lụt, cho dù triều đình  cứu trợ, nhưng mà  dân trôi dạt và chạy nạn khắp nơi vẫn nhiều  kể xiết.
Thiên tai là thứ đáng sợ nhất.
Dù cho Phó Khuê  đảm bảo với cô là chú Phó sẽ   việc gì nhưng Cát Tường vẫn  chút lo lắng.
Cô ấp úng: “… Vậy… chú  thể báo bình an cho chúng  ?”
Phó Khuê lắc đầu: “Chắc là   thời gian.”
“... Vậy ạ.” Cát Tường  chút ỉu xìu ủ rũ.
Khó khăn lắm… mới  một  cha, cô  chút lo lắng.
Bên  Cát Tuyết vội bước   phòng ngủ của hai ,  ngờ  đụng  Phó Lập Thành  thu dọn xong hành lý, đang nhanh chân  .
Chị  ngờ rằng tốc độ của chồng   nhanh như ,   để ý một cái  đụng  .