Ánh bình minh phớt nhạt soi lên khuôn mặt ,  chút ấm áp, nhưng trong tim   dâng lên một luồng  nóng.
Kẻ từng là tử địch nay vì  mà liều mạng, đặt  bộ sinh mệnh  ván cờ của .
Giang Tĩnh Viêm  chậm rãi:
“Ta từ Nam Cương trở về, là vì  tin nàng định . Ta  theo dõi Lâm Duy Tề. Nếu  xứng đáng,  sẽ  nhúng tay.   bất tài,   thể để nàng tự lao  hố lửa.”
Mũi  cay xè.
Kiếp ,  từng nhiều  khuyên  đừng tin Lâm Duy Tề,   mù quáng  theo phụ mẫu, thuận theo lễ giáo mà gả cho  .
Giờ nghĩ , chỉ thấy ngu  đến xót lòng.
Giang Tĩnh Viêm đưa  đến chùa Kính Sơn ngoại ô.
Sau khi Đại Hành Hoàng đế băng hà, Thập Thất Hoàng tử — con út của Tiên đế —  xuống tóc tại đây.
Thiên hạ đều tưởng  an phận tụng kinh, nhưng khi loạn Ngũ Vương nổi lên,  bỗng hiên ngang tái xuất, tập hợp tinh binh dẹp loạn.
Nếu năm xưa    ép xuất gia, e rằng thiên hạ Đại Oánh  chẳng đến nông nỗi .
Ta cải trang  khách thập phương, dâng  bái kiến.
Tiểu hòa thượng dẫn  thiền phòng.
Khói trầm hương vấn vít quanh bàn, mùi trầm thủy thoang thoảng, tĩnh đến mức  rõ tiếng gió ngoài song.
Người  mặt — Thập Thất Hoàng thúc — quả thật  giống Tiên đế: đôi mắt phượng lạnh lẽo, dung mạo quý khí, khí thế thiên bẩm khiến    cúi đầu.
Chỉ một ánh , tim   run lên, theo bản năng quỳ xuống.
“Thần nữ Dư Nhược Khanh, bái kiến điện hạ.”
Hắn  nhạt:
“Ta nay còn gì là điện hạ? Chỉ là kẻ tu hành trong núi.”
“Điện hạ  là cốt nhục hoàng thất, tôn quý vô song.
Thần nữ  rõ chí lớn của điện hạ, nguyện giúp sức dẹp loạn.”
Hắn liếc  , khoé môi nhếch nhẹ:
“Quả nhiên là con gái của  nhất Ngự sử triều đình, miệng lưỡi khéo léo lắm.”
Ta  dám ngẩng đầu, chỉ cúi  đôi hài vải thô  vạt áo .
“Hôn sự của nàng với Trạng nguyên tân khoa náo động khắp Thượng Kinh, phụ   là Đế sư của Thái tử.
Nàng đ.á.n.h trống Đăng Văn tố cáo Thái tử mua quan bán chức — nhà các ngươi quả là… thú vị.”
Nhà  lòng  chẳng đồng, trong ngoài chia rẽ, trong mắt  khác thật chẳng khác một vở hài.
“Điện hạ, phụ  thần ngu    thời thế.
 thần nữ hiểu rõ: Minh chủ hiện thế, thiên hạ mới  thể an.”
Hắn bật  lớn:
“Hay lắm. Minh chủ hiện thế, thiên hạ an định.”
Giọng   lạnh như băng, khiến   đoán   là đang khen  mỉa.
“Đứng lên .”
Ta từ từ  dậy, ngẩng đầu  .
Hắn khẽ miết ngón tay lên tàn trầm, đưa lên mũi ngửi, giọng nhạt như gió:
“Những lời  ,   tin ?”
Ta đáp chậm rãi:
“Điện hạ, Giang tướng quân trong tay  năm vạn tinh binh, nguyện giúp điện hạ chỉnh đốn loạn thế.”
Chớp mắt,  vươn tay bóp chặt cổ .
Lực đạo mạnh đến mức  nghẹt thở, cổ họng phát  tiếng khàn đục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-tra-no-mot-kiep-tra-thu/chuong-5-co-do-truoc-cong-kinh-son.html.]
 là huyết mạch nhà Triệu — ai nấy đều mang trong  cơn điên của đế vương:
Thái tử nhu nhược, Tiên đế đa nghi, còn vị Hoàng thúc  thì thất thường như gió.
“Ngươi tưởng  là ai?”
Hắn gằn từng tiếng.
“Con gái tiểu ngự sử mà dám múa rìu qua mắt thợ? Cha ngươi là con ch.ó trung thành nhất của Thái tử, giờ vẫn còn quỳ ngoài điện xin tha cho tên phế vật .
Vậy mà ngươi dám đến đây  lời phò trợ?”
Hắn siết mạnh.
Ta tưởng  sắp c.h.ế.t.
 lúc , cửa thiền phòng bật mở, tiếng gỗ vỡ toang.
Giang Tĩnh Viêm xông , kiếm Văn Uyên sáng rực, mũi kiếm chỉ còn cách cổ Hoàng thúc ba tấc.
“Thập Thất điện hạ, buông nàng .”
Khoảnh khắc ngắn ngủi,  buông tay. Ta ngã vật xuống đất, cổ bỏng rát, hô hấp hỗn loạn.
“Hay,  lắm.”
Hắn  khẽ, ánh  thoáng qua hai .
“Quả là tình thâm nghĩa trọng. Được, tạm tin các ngươi.”
Thì  đó chỉ là một phép thử —   xem Giang Tĩnh Viêm  thật lòng phò trợ  .
Mà , suýt chút nữa mất mạng.
Ta quỳ lạy:
“Đa tạ Thập Thất điện hạ.”
Giang Tĩnh Viêm đỡ  dậy, thoa t.h.u.ố.c lên vết bầm  cổ, giọng khàn :
“Tu thiền bao năm mà tâm tính vẫn tàn nhẫn như thế,  thật xứng  minh chủ ?”
Ta mỉm  nhạt:
“Thiên hạ , chỉ   như  mới giữ  yên.”
Ít nhất, trong kiếp ,  khi  đăng cơ, triều chính  chỉnh đốn, văn võ đều trọng dụng, bách tính yên .
annynguyen
Như thế  là phúc của dân.
Còn , khi công thành, chỉ cầu một việc nhỏ — một con đường sống cho những    bảo vệ.
Tin Hoàng đế bệnh nặng truyền ,  đầy nửa tháng Thượng Kinh  dậy sóng.
Phiên vương mượn cớ thăm bệnh, lũ lượt kéo quân về kinh.
Thái tử nhu nhược  dám hé răng, văn thần chỉ  can gián.
Binh biến, chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Giang Tĩnh Viêm dẫn quân tả vệ hộ giá Tần vương, từ ngoại thành đ.á.n.h thẳng  Hộ Thành Hà.
Từ giây phút , loạn thế thật sự  bắt đầu.
Trước khi lên đường,  an bài  ở trang viện ngoại thành.
"Chờ việc xong xuôi,  sẽ trở  đón nàng."
Ta nắm chặt vạt áo , giọng nghẹn ngào: "Nhất định  bình an  về."
Chàng khẽ mỉm :
"Có nàng đợi , tất sẽ bình an."
Đêm , lửa đỏ rực cả Thượng Kinh thành. Tiếng gào thét, tiếng binh khí va chạm, tiếng  kêu  hòa  một, dội khắp chân trời.
Bá quan quyền quý đua  tháo chạy, vô  kẻ ngã xuống giữa đường.
Ta chỉ lặng lẽ đợi binh biến qua .