Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 185.
Cập nhật lúc: 2025-08-24 16:51:04
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rất nhanh.
Một nồi thịt chó thơm lừng bưng phòng khách, đặt bàn gỗ tử đàn.
Bên cạnh nồi là từng chồng bát .
Sa Tuyệt lười nhác ngả sofa, ngón tay thong thả xoay lưỡi d.a.o mổ mảnh dài, sắc bén, dặn quản gia:
“Gọi tất cả đến, cùng ăn thịt chó.”
Quản gia cung kính đáp:
“Vâng.”
Thịt chó thơm đến nức mũi, lúc Sa Tuyệt nấu cũng đóng cửa sổ, hương thịt theo gió lan tỏa khắp nơi, nhiều ngửi thấy, nuốt nước bọt thôi.
Thế nhưng, đó là thịt chó, trong lòng ai nấy đều hoảng hốt.
Bởi “Đại Vương” vốn là quà mà ông chủ và vợ hiện tại tặng cho Tiểu thiếu gia, gần như lớn lên cùng , thương yêu như bảo bối.
Đặc biệt là năm năm tuổi, nghịch ngợm chạy loạn rơi xuống ao, may nhờ “Đại Vương” lúc trưởng thành liều nhảy xuống cứu, Tiểu thiếu gia mới thoát nạn.
Có thể , trong nhà , tình cảm giữa Tiểu thiếu gia và “Đại Vương” còn sâu hơn so với tình cảm giữa và chị em ruột.
Nếu họ ăn thịt “Đại Vương”, Tiểu thiếu gia há chẳng ghi hận suốt đời?
đại thiếu gia mời, họ nào dám ăn?
Thế là…
Họ chỉ thể cảm thán “Làm hầu nhà giàu thật khổ” bưng bát lên, vẻ ngon lành ăn thịt uống canh.
Một vốn thích, thậm chí cả đời từng ăn thịt chó, nhưng nếm thử một miếng cũng nhịn mà thốt lên:
“Thịt ngon quá! Quả nhiên sai câu ‘Thịt chó ba sôi, thần tiên cũng ngã’.”
Tất nhiên cũng kẻ thật sự ăn.
Sa Tuyệt miễn cưỡng, chỉ thản nhiên:
“Không ăn cũng , bưng lên cho Sa Xán. Nó ăn tức là các cô ăn .”
Nghe xong, trong lòng chợt lạnh, ngón tay run lên, suýt đánh rơi thịt trong tay.
Đại thiếu gia… thật độc ác!
Ngay mặt Tiểu thiếu gia mà c.h.ặ.t đ.ầ.u “Đại Vương”, p.h.â.n x.á.c “Đại Vương”, đem nấu nướng thành món ăn, chia cho gia nhân, vệ sĩ cùng ăn, đủ tàn nhẫn .
Nào ngờ còn ép Tiểu thiếu gia ăn thịt “Đại Vương”…
là đánh thẳng tim !
Vài hầu mắt đỏ hoe, hít mũi, chẳng dám cầu xin, đành bưng một tô thịt chó lớn, run run bước lên lầu.
Hai hầu khác theo .
Vừa thì thầm:
“Nhớ kỹ, phụ trách bưng thịt.”
“Còn hai , một đút, một rõ đó là thịt chó, ai cũng trốn tránh.”
Mọi trong lòng thầm may mắn: thật may vì chọn ăn, chứ nếu phân công bón thịt chó cho Tiểu thiếu gia, hận c.h.ế.t mất.
Trong phòng ngủ tầng hai.
Sa Xán ba giờ hôn mê cuối cùng cũng lờ mờ tỉnh .
Bởi vì đói quá, đầu óc choáng váng, tạm thời quên mất cảnh “Đại Vương” c.h.ặ.t đ.ầ.u mặt .
Vừa mở mắt liền kêu:
“Đói quá, ăn cơm…”
Ba hầu vặn .
Người thứ nhất vội nhét bát tay thứ hai:
“Tới lượt cô.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Người thứ hai thầm thở dài, mặt mày ủ rũ bước đến, cẩn thận :
“Tiểu thiếu gia, đây là món đặc biệt chuẩn cho ngài, mới nấu xong, mời ngài dùng chút .”
Sa Xán từ nhỏ từng ăn thịt chó, tất nhiên hương vị thơm lừng chính là từ thịt chó mà .
Cậu chỉ đói chịu nổi, lập tức nuốt nước bọt :
“Thơm quá! Nhanh, ăn!”
Người hầu thứ hai xuống, cầm đũa gắp một miếng thịt chó đưa đến bên miệng .
Cậu nhai một cái, mắt liền sáng rực:
“Ngon quá! Ngon quá trời!”
“Đây là đầu tiên ăn món thịt ngon đến !”
Ăn xong miếng thứ hai, khen:
“Nhà giàu như , sơn hào hải vị gì cũng , giờ từng thấy loại thịt ngon thế ?”
Ba hầu dám thở mạnh.
Ăn đến miếng thứ ba, Sa Xán la:
“Bảo nhà bếp, tối mai cũng chuẩn món , còn ăn nữa!”
Ba hầu cúi đầu, ai dám ngẩng lên.
Sau khi ăn liền một nửa bát, Sa Xán tạm thấy đỡ đói, liền ngừng , xoa bụng hỏi:
“Quên mất, đây là thịt gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-185.html.]
Hai hầu đầu tiên đồng loạt lùi hai bước, ánh mắt đồng loạt dồn về phía hầu thứ ba.
Người hầu thứ ba nếu né tránh thì chẳng khác nào đối lập với đại thiếu gia. Cô cắn răng, dè dặt đáp:
“Đây là… thịt chó.”
Sa Xán móc tai:
“Thịt gì cơ?”
Người hầu thứ ba lấy hết can đảm:
“Thịt chó.”
Đôi mắt Sa Xán bỗng trừng lớn, ánh mang theo sự kinh ngạc, khó tin, tựa như hoài nghi bản nhầm.
Nội tâm hầu thứ ba rối loạn, chỉ cảm thấy quá trình chờ đợi “hành quyết” quá dài và quá đau khổ, bèn nghĩ muộn c.h.ế.t chẳng bằng sớm chết, lập tức liều mạng:
“Đây là thịt chó nấu từ xác của ‘Đại Vương’. Đại thiếu gia nhất định mời ngài nếm thử.”
“Chó… thịt chó ?” Sa Xán hoảng sợ, mặt biến sắc:
“Là… là chó của ai…?”
Người hầu thứ ba tiếp tục lùi hai bước:
“Của Đại Vương…”
“Đại… Đại Vương?”
Sa Xán cuối cùng nhớ cảnh tượng khi “ngất ”, sắc mặt lập tức trắng bệch, miệng há rộng, “oẹ” một tiếng, điên cuồng nôn mửa.
Mùi tanh nồng và chua loang khắp gian phòng, khiến ba hầu bịt mũi miệng, liên tục lùi .
Sa Xán nôn đến trời đất cuồng, tay chân co giật. Đừng thịt chó ăn , ngay cả dịch vị trong dày cũng nôn hết sạch.
Đợi đến khi chẳng còn gì để nôn, mới dừng .
Lúc , giống như một kẻ tị nạn mười ngày ăn, gần như hấp hối, ngay cả sức để cũng chẳng còn.
Cuối cùng, run rẩy giơ tay, yếu ớt thốt :
“Sa… Sa Tuyệt… … thật ác…”
Sau đó cánh tay rũ xuống, đầu ngoẹo sang một bên, ngất lịm .
Cảnh tượng , như thể c.h.ế.t mà còn nhắm mắt nổi…
“Làm… bây giờ?”
“Đại thiếu gia bảo chúng đút thịt chó cho Tiểu thiếu gia, giờ xong. Phần tiếp theo cứ giao cho đám nam hầu thôi.”
Thế là ba xuống lầu, bẩm báo cho Sa Tuyệt.
Sa Tuyệt gật đầu:
“Làm lắm. Tìm thêm hai lên đó chăm sóc Sa Xán.”
“Hơn nữa, nhớ đặt da lông của Đại Vương cùng đống xương còn thừa của bên giường nó, cho nó giữ kỷ niệm.”
Mọi : “……”
Thật quá độc ác…
Quả nhiên là chừa cho Tiểu thiếu gia một con đường sống nào…
Sa Tuyệt vỗ tay:
“Được , muộn , dọn dẹp phòng khách . còn cùng Tiểu Chỉ xem phim thần tượng ngốc nghếch.”
Rồi hai xếp bằng sofa, chơi game chỉ trỏ bình phẩm phim thần tượng.
“Đàn ông tiền đều thích con gái ngốc ? Đi đường cũng vững, cứ ngã, trí nhớ thì kém, việc gì cũng bỏ sót, cũng chẳng phân biệt .”
“Ồ, , em đàn ông thích con gái yếu đuối, cần bảo vệ, như mới hùng.”
“Mẹ em còn , cho dù là kẻ đàn ông tệ mạt, cũng phụ nữ coi là hùng…”
Sa Tuyệt nghiêm túc:
“Không đàn ông tiền thích con gái ngốc, mà là đàn ông ngốc mới thích con gái ngốc.”
“Ví dụ ba trai của em, và thằng em trai ngốc của , đều thích loại con gái ngốc .”
Phong Chỉ gật gù:
“Có lý lắm…”
“Ngay cả mấy tổng tài trong phim thần tượng cũng ngốc, còn ngốc hơn cả ba trai của em…”
Xem xong phim thần tượng, g.i.ế.c sạch đối thủ trong game, hai cùng ban công ngắm .
Trên ban công đặt một chiếc kính viễn vọng thiên văn, uy lực thể sánh với pháo phản lực.
“Đây là loại kính viễn vọng dân dụng nhất , thể rõ Orion…”
“Wow, đầu tiên em qua kính thiên văn đó, mặt trăng núi rõ ràng quá…”
“Những ngôi trong vũ trụ thật hùng vĩ, thật …”
“Lúc ở bệnh viện tâm thần, em bao giờ học thiên văn dùng kính viễn vọng…”
Sa Tuyệt xoa đầu Phong Chỉ.
Thực hồi nhỏ cũng từng dẫn Phong Chỉ ngắm qua kính viễn vọng.
Cô nàng vô cùng thích bầu trời đêm, nào cũng tít mắt.
Chỉ là trận bệnh nặng, cô quên hết những ký ức .
“Ơ, hình như em thấy thứ gì đó từ miệng núi lửa mặt trăng nhảy , ‘vút’ một cái biến mất. Chẳng lẽ đó là ngoài hành tinh?”
“Wow, em thật sự lên mặt trăng xem thử, còn thấy ngoài hành tinh thật sự…”