Một tháng , là lễ đăng cơ và phong hậu.
Nghi thức vô cùng phức tạp, khi trở về  mệt đến mức  bẹp  giường.
Cung nữ đến báo: "Liên phu nhân  đến!"
Ta lập tức lấy  tinh thần,  dậy khỏi giường.
Liên phu nhân, thực  chính là Liên Nhi.
Thân phận của nàng  bây giờ, là nghĩa  của , tức là Hoàng hậu
Nàng  ôm một hài tử nhỏ trong lòng,  hì hì hành lễ với .
Ta miễn lễ cho nàng , đưa tay  đón lấy đứa bé.
"Đây là đứa bé mà  nhận nuôi ?"
Liên Nhi gật đầu.
"Bé gái  là bé xinh nhất trong  đó,   thấy  thích !"
Ta  :
"Bé gái  mũm mĩm, thật đáng yêu!"
Dừng một chút,   : "À đúng ! Hôm     xây một cái sân lớn, chuyên để nhận nuôi những đứa bé  bỏ rơi,    với tỷ phu của  ! Chàng  cấp một khoản tiền, lát nữa  bảo Bao Cục đến nhận !"
Liên Nhi  xong, xúc động đến rơi nước mắt.
"Cảm ơn tỷ tỷ! Muội  nhất định sẽ nuôi dưỡng những đứa trẻ  bỏ rơi , trở thành rường cột của Đại Nhạc Quốc!"
Lư Chiêu dựa  di chiếu mà đăng cơ, danh chính ngôn thuận.
Bảo Khang Đế  đây trở thành phế đế.
Lư Chiêu nhớ đến ân tình của Tiên Đế,  g.i.ế.c phế đế, mà phong    An Lạc Công, đày  xa đến vùng biên cương phía Đông Nam.
Vùng biên cương phía Đông Nam, chướng khí tràn ngập, quanh năm    ở.
Người  đày đến đó, chắc chắn còn đau khổ hơn cả  tù.
Đoàn   đày đông đúc, Tử Tang đạo nhân đích  tiễn đưa.
Ta và Lư Chiêu  xuất hiện, mà  từ xa  gác lầu .
Khác với vẻ tàn nhẫn bạo ngược, kiêu căng ngạo mạn  đây, lúc  An Lạc Công (tên hoàng đế ch.ó má  đây) và An Lạc Công phu nhân (Mộc Yên),  ở hàng đầu của đoàn , cúi đầu như ch.ó mất chủ.
Đứa con của Mộc Yên  giữ , sinh   là thai c.h.ế.t.
Lúc , nàng  như một con rối,  còn chút sức sống nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-khac-ngan-vang-noi-nguc-tu-tam-toi/chuong-22.html.]
Cha của Mộc Yên, tức là cựu Thái sư họ Mục, quỳ  mặt Tử Tang đạo nhân, khổ sở van xin:
"Phiền Thiên sư xin giúp một lời với Hoàng hậu,  là thúc thúc ruột của nàng , là   thiết nhất của nàng   thế gian ! Xin hãy để nàng  cầu xin Bệ hạ khoan hồng! Cái xương già  của ,   chịu nổi đường xá gập ghềnh! E rằng sẽ c.h.ế.t nửa đường mất!"
Tử Tang đạo nhân vẫn lạnh lùng , mãi một lúc  mới  một câu:
"Phụ  của Hoàng hậu, cũng từng là   thiết nhất của ông  thế gian , ông  đối xử với ông  và con cái của ông  như thế nào?"
Cựu Thái sư họ Mục: "..."
Tử Tang đạo nhân lớn tiếng  lệnh cho đoàn  khởi hành.
Đoàn   đày lập tức vang lên một tiếng kêu than.
Chỉ  An Lạc Công  ,   ngừng lặp  hai câu .
"Đích nữ nhà họ Mục  mệnh Phượng hoàng,  lấy  sẽ lên ngôi cửu ngũ. Sinh  giờ âm,  trán  một đóa hoa phượng."
Mục Yên nước mắt đầy mặt, cầu xin An Lạc Công đừng  nữa.
An Lạc Công  đột nhiên đẩy Mộc Yên ngã xuống đất, hung hăng :
"Cút ! Đồ hoa phượng giả! Phì!"
Nói xong, An Lạc Công  .
"Bông hoa phượng hoàng thật,  để Trẫm bỏ lỡ ! Làm  Trẫm  thể bỏ lỡ  chứ!"
Sau đó, An Lạc Công  liệt giường ba năm,   lở loét  c.h.ế.t.
Trước khi c.h.ế.t,    rên rỉ đau đớn suốt cả một đêm.
Mười lăm năm ,  và Lư Chiêu đang ngắm hoa trong Ngự Hoa Viên.
Một  đến báo:
"Thái tử  dẫn quân diệt Hồng Nhật Quốc! Sẽ sớm khải  trở về!"
Ta vỗ tay hoan hô:
"Vương Thiên Sư tuy  xa!  lời ông    sai! Thái tử của chúng   chỉ  thể bảo vệ Đại Nhạc Quốc, mà còn  thể diệt Hồng Nhật Quốc! Quả nhiên là con của Thần Rồng!"
Lư Chiêu cũng  vui vẻ, hái một đóa hoa mẫu đơn tươi , cài lên búi tóc của .
"Thái tử cũng lớn ! Càng ngày càng trầm ! Ta cũng nên giao gánh nặng cho nó,  dẫn nàng  du sơn ngoạn thủy thôi!"
Ta: "Tốt lắm  lắm!"
Tại một nơi xa xôi nào đó, vị Thái tử mười lăm tuổi đang ngày đêm gấp rút trở về nhà gặp cha :
"..."