Hơn một năm, hai    thấy đôi mắt  lạ lẫm  quen thuôc của .
 
Cách dòng  đông như thủy triều, hai   từ xa  , thời gian như dừng , khuôn mặt đều mơ hồ nhưng trong nháy mắt bọn họ  xác định   phận của đối phương.
 
Đầu tiên là kinh ngạc, kinh ngạc,  đó là vui mừng.
 
Từ Tư Nhiên  rõ nụ  sáng lạn của Thư Nhan.
 
“Hi, xin chào, đàn em.”
 
Có một nam sinh  tới  mặt cô, nở nụ  bắt buộc: “Anh tên là Thẩm Thanh Dương, là sinh viên năm thứ hai của khoa Toán, hôm nay  phụ trách tiếp đón sinh viên mới. Em  ngại nếu  dẫn em  thăm trường chứ? Có vấn đề gì em đều  thể hỏi .”
 
Thư Nhan: “Em…”
 
“Mình để ý.” Một giọng  lành lạnh truyền tới.
 
Thư Nhan  đầu, bóng dáng cao lớn từ từ tới gần, hai tay đút túi quần,  cổ vẫn đeo tai  màu trắng.
 
“Ôi  nó!” Thẩm Thanh Dương kêu thảm một tiếng: “Mình  thù oán với  hả, Từ Tư Nhiên!!! Không    là   hứng thú đó ?!”
 
“Xin ,  đổi ý .” Trên mặt Từ Từ Nhiên    vẻ  đổi ý,  nở nụ   thiết với Thư Nhan: “Đã lâu  gặp.”
 
Dưới mặt trời, hàm răng trắng noãn sáng lên, hai má hiện  đôi má lúm đồng tiên, đôi mắt cũng cong cong.
 
Thẩm Thanh Dương  chút ngạc nhiên: “Hai    ?”
 
“Ừ, đây là đàn em ở cấp ba của .”
 
“A——” Thẩm Thanh Dương kéo dài giọng, chớp mắt : “Được lắm,  lắm, hai  cứ từ từ mà ôn chuyện,  sẽ  quấy rầy nữa.”
 
Cậu  cũng  dây dưa nữa, ghé sát  bên tai Từ Tư Nhiên, vỗ vô vai : “Người  em, nhớ  mời khách đấy.”
 
Từ Tư Nhiên gật đầu, nghiêng  nhường một lối , đưa mắt  Thẩm Thanh Dương rời .
 
Thư Nhan vô thức nắm lấy váy , khẩn trương mở miệng: “Đàn, đàn ?…”
 
“Hả?” Từ Tư Nhiên lên tiếng,  tự nhiên kéo hành lý bên  cô: “Đi thôi,  đưa em  báo danh.”
 
Thư Nhan đuổi theo sát.
 
Cô cứ tưởng rằng quãng thời gian   trở thành quá khứ , Thư Nhan vẫn    tiêu hóa  chuyện  và  học cùng một trường, đột nhiên  tìm  phần trí nhớ  khóa  trong ký ức lắng đọng, đúng là  kịp thích ứng.
 
Làm xong hết thủ tục, Từ Tư Nhiên cầm chìa khóa, dẫn cô   quen ký túc xá.
 
Thư Nhan cúi đầu  dám mở miệng, cả khuôn mặt cũng đỏ lên.
 
Cô lén  dáng  cao lớn, cái cằm cái miệng cái mũi đôi mắt hàng mi… của . Khuôn mặt   ánh mặt trời  , tăng thêm vài phần thành thục hấp dẫn hơn so với hồi cấp ba.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-nam-duyen-phan/chuong-7.html.]
Mái tóc ngắn của   vẫn gọn gàng,  dễ khiến  khác cảm thấy  ấn tượng , Thư Nhan  chỉ một  cảm thấy    trai, cách xa  lâu bây giờ vẫn như thế.
 
“Thư Nhan.”
 
Anh đột nhiên mở miệng.
 
“A?”
 
Giọng của    trầm thấp từ tính mà là trong sáng ấm áp của  trẻ tuổi, cr thời cấp ba Thư Nhan  trao đổi tên tuổi với , đây là  đầu tiên cô  thấy  gọi tên .
 
“Em cứ cúi đầu  gì thế?”
 
“Không, em…”
 
Đầu Thư Nhan càng cúi thấp hơn, cô chỉ  khống chế  sự khẩn trương trong lòng.
 
Đột nhiên, Từ Tư Nhiên giữ chặt cánh tay cô, sức  nhẹ  , ngăn cho cô  đụng   khác: “Sao    đường thế, như thế  nguy hiểm.”
 
Ngón tay của   cảm giác mát lạnh, chạm  da thịt trong mùa hè nóng bức  khiến cô cảm thấy thoải mái.
 
“Khuôn mặt  đỏ thế?” Từ Tư Nhiên trêu ghẹo cô: “Đi cùng  khiến em bối rối thế ?”
 
“Không !” Lúc  Thư Nhan   trôi chảy: “Không  bởi vì , là vì…”
 
Cô trầm mặc.
 
Thấy cô nghiêm túc như , Từ Tư Nhiên  khẽ mấy tiếng, trái tim Thư Nhan cũng run rẩy theo.
 
“Cảm giác như em   đổi.”
 
“… Thay đổi?”
 
“Có thể bởi vì   hiểu rõ.” Từ Tư Nhiên : “Trước   cảm thấy em  yên tĩnh, ngoan ngoãn,  đáng yêu. Không ngờ em  dễ ngượng như thế.”
 
Thư Nhân   rốt cuộc khuôn mặt  đỏ tới mức nào, chỉ cảm thấy hai gò má nóng rực.
 
“Em thật sự  định  chuyện với  ? Đàn  như  đây thật  xứng .”
 
Vì Thư Nhan    biến thành ‘Không phù hợp tiếp đãi sinh viên mới’, rốt cuộc quyết định cố gắng tìm vấn đề hỏi.
 
“Đàn …”
 
“Hả?”
 
“Trước nghỉ đông năm lớp 12, vì  …   chuyến xe bus đó nữa?”
 
Rõ ràng Từ Tư Nhiên  ngờ cô sẽ hỏi điều ,   sững sờ một chút.
 
Thư Nhan hỏi xong  cảm thấy  còn mặt mũi nào gặp  nữa.