Trong tiệm điện thoại cũ  38 hẻm Thanh Hà,  chiếc ghế sô pha da rách, một nhóm thiếu niên côn đồ  xếp hàng như gà mái đang… đẻ trứng.
Tất cả đều cắm mặt  mấy chiếc điện thoại secondhand, ngón tay bấm lia lịa, biểu cảm vô cảm.
Lộ An Thuần  ở cửa, ánh mắt nhạy bén liếc qua —
Một tên trong đám đó… chính là gã mập tối hôm  trong hẻm!
Trái tim cô chợt đập nhanh.
Ánh  cô trượt qua dãy , dừng  nơi một bé trai chín, mười tuổi đang   ghế cao bên quầy,  ăn bún chua cay  húp sột soạt, cái miệng nhỏ bóng mỡ, ánh mắt chuyên tâm như thể đang đối diện với một mỹ thực bậc cao.
“Ngụy…” – cô định gọi.
Chưa kịp  thành lời, cửa tiệm  đẩy  mạnh bạo.
Một cô gái mặc váy xoè tay bồng trắng muốt sải bước , môi son hồng đậu, giọng  sắc như dao:
“Ngụy Phong ! Bảo   cút  đây!”
Đám thiếu niên đồng loạt ngẩng lên, gương mặt lộ  biểu cảm " nữa ":
“Ôi hoa khôi tới.”
“Cậu Phong   ở đây, bữa khác đến .”
“Muốn để  thư tình ?”
Cô gái ném mạnh túi xách lên bàn, nghiến răng:
“Đừng  giả vờ!     ở trong đó!”
“Cô tìm  Phong  chuyện gì?”
“ chỉ  hỏi rõ, điểm thi thử  hạng nhất, tại  thi đại học chỉ  150 điểm?! Bộ đang đùa ?!”
Tên mập  hí hửng:
“Trông cô còn trẻ mà khí thế như  kế. Người    phát huy cũng  liên quan gì cô? Cô là ai ?”
Cô gái ngẩng đầu:
“ là bạn gái  !”
Tên mập  sang bé trai:
“Ngụy Nhiên,  đây, chào chị dâu nè.”
Bé trai lau miệng, liếc một cái  tỉnh bơ:
“Không  gu của  em. Không  chị dâu em  .”
“Ồ?” – cô gái nhướng mày – “Anh em thích kiểu gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-nua-bau-troi-cua-em/10.html.]
Bé trai ngẩng đầu, chỉ tay lên poster phim “Quyết Tâm Chia Tay” dán  tường:
“Thích kiểu như Thang Duy. Người lớn tuổi hơn, từng trải.”
Tên mập Chúc Cảm Quả vỗ đầu bé:
“Nói xạo, rõ ràng  mày thích   kết hôn.”
Bé trai lập tức kinh hãi:
“...Lệch gu quá   ơi.”
 lúc bầu  khí hỗn loạn lên cao trào, cánh cửa  quầy sửa điện thoại mở .
Ngụy Phong bước .
Anh mặc áo ba lỗ đen, cao gầy, dáng  lười nhác.
Tay cầm ly nhựa, bước thẳng đến máy nước uống, ngửa đầu ực một . Nước lạnh chảy dọc theo cổ, dính  làn da trắng tái và xương quai xanh gồ lên rõ rệt.
Lộ An Thuần nhận   ngay lập tức.
Chính là  trong đêm tối hôm đó,  tay hung tàn, ánh mắt như d.a.o găm.
Giờ phút ,    dáng vẻ... uể oải như  ngủ dậy, một chút tàn nhẫn cũng  còn.
Anh cầm quyển bài tập toán của bé trai lên, giở , cúi đầu  — giống như một ông  trai nghiêm khắc đang kiểm tra bài.
Cô gái hoa khôi lúc nãy gào thét, giờ như  rút hết khí thế. Cô   yên, giọng trầm xuống:
“Ngụy Phong… vì  điểm thi đại học  thấp như ?”
Ngụy Phong  ngẩng đầu, trả lời như gió thoảng:
“Đó là câu hỏi sâu sắc,  cần thời gian suy nghĩ.”
“Vậy…  định suy nghĩ bao lâu?”
“Cả đời.”
Một tên bạn bên cạnh phì , lập tức  hoa khôi trừng mắt lườm cháy mặt.
“Anh từng  sẽ  yêu ai  khi đậu đại học. Em  chờ  hai năm , bây giờ  rớt,  học … Thế em là gì trong lòng  hả?!”
Ngụy Phong trả lời tỉnh bơ:
“Là con gái.  tôn trọng nên mới cho cô thể diện. Đừng  trò mất giá.”
Rõ ràng,  là kiểu  "mềm thì đùa, cứng là dập".
Hoa khôi  chọc tức đến mức…  bật .
 lúc đó,  đưa bút chỉ   trong đề toán của bé trai, cuộn  gõ  đầu nó: