“Anh  giảng bài  . Lặp  , heo cũng   .”
Bé trai kêu oai oái né tránh. Anh vẫn nhích tới, gõ thêm vài cái nữa.
“Cởi quần ,  Gan Heo đánh mười cái.”
Tên mập xoa tay:
“Tới đây,  Gan Heo thương em.”
“Đừng mà! Có con gái ở đây! Em   mất mặt!”
“Đề gà thỏ cùng chuồng mà sai? Mặt em vốn  rớt giá .”
“Anh  thì dễ! Đề  Olympic đó!”
“Anh học lớp ba   dùng Newton .”
“Anh 150 điểm đại học còn gì!”
“Cãi ? Gan Heo, kéo nó  hành quyết!”
“Dạ!”
Cả tiệm ồn ào, náo nhiệt, chỉ mỗi Triệu Gia Giai — hoa khôi — là … bơ .
Cô  bước đến  mặt Ngụy Phong, nắm tay áo , đôi mắt long lanh:
“Em nhận  thư trúng tuyển Đại học Trùng Khánh. Anh học  một năm, đến tìm em  ?”
“Không .” – Ngụy Phong rút tay , lạnh nhạt –
“ ôn một năm, kém lắm cũng   Phục Đán.”
“…”
Anh bổ sung:
“Không  ý coi thường Trùng Khánh.”
Lộ An Thuần  ngoài, suýt nữa phì .
Cô nghĩ: Người  đúng là… mở miệng là  ăn đòn.
Triệu Gia Giai cắn môi:
“Vậy   từng thích em ?”
“Không.” – Anh  chớp mắt. –
“Từ Lâm Na, đừng lãng phí thời gian.”
Tên mập nhắc khẽ:
“Không  cô  là Triệu Gia Giai. Từ Lâm Na là cô giáo tiếng Anh của bọn …”
Ngụy Phong gật gù:
“À. Thế Linda là ai?”
“Cô giáo tiếng Anh.”
“Không  tên Lâm Na ?”
“Cậu ngủ trong giờ nên mới   đó!”
Sau khi hoa khôi hậm hực rời  trong nước mắt, đám con trai trông tiệm cũng  lượt rút về.
Tiệm điện thoại dần trở nên yên ắng.
Lộ An Thuần vẫn  nép bên ngoài,  vội rời .
Ánh chiều tà trải dài qua tấm biển hiệu cũ kỹ, nhuộm màu cam vàng lên nền bê tông và hàng dây điện chằng chịt  đầu.
Mãi đến lúc bé trai tên Ngụy Nhiên cầm theo mấy tấm thẻ Siêu Nhân Điện Quang   cửa, chuẩn   tìm đám trẻ con trong hẻm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-nua-bau-troi-cua-em/11.html.]
Lộ An Thuần mỉm , vẫy tay:
“Bạn nhỏ, tới đây một chút.”
Ngụy Nhiên khựng .
Cậu nghiêng đầu, thấy một chị gái cực kỳ xinh  đang gọi .
Một chị gái mà  tưởng như chỉ  thể bước  từ truyện tranh — da trắng, mắt to, đuôi mắt hất nhẹ, mi cong như lông chim quạ.
Cậu nuốt nước bọt, chỉ tay  , môi mấp máy:
“Chị… tìm em?”
“Ừm.” – Lộ An Thuần gật đầu.
Ngụy Nhiên ngại ngùng bước đến gần, hai tai đỏ rực,  dám  thẳng  cô:
“Chị ơi… chị tìm em  chuyện gì ạ?”
“Em là Ngụy Nhiên? Cháu nuôi của bà Ngụy?”
Cậu gật đầu, nhắc đến bà thì giọng chợt trầm xuống:
“Bà... bà  mất .”
Lộ An Thuần dịu giọng, tránh đụng  nỗi buồn:
“Còn… Ngụy Phong là  trai em?”
“Vâng.”
“Chị đến tìm em,   tìm  em.”
Ngụy Nhiên tròn mắt:
“... mấy chị gái xinh xinh như chị  tìm  em thôi.”
Lộ An Thuần phì .
“Chị khác.” – Cô lấy  một viên kẹo Tinh Cầu, đưa   mặt – “Tặng em nè.”
Ngụy Nhiên  viên kẹo, hai mắt sáng rỡ...   dè chừng lùi nửa bước:
“Bà em    nhận đồ ăn từ  lạ. Có thể  bỏ thuốc,  bán .”
“Bà  đúng đấy.” – Lộ An Thuần gật đầu, giả vờ thu  kẹo. – “Không nên ăn bừa.”
Ngụy Nhiên  cô,   kẹo, lưỡng lự:
“... chị  giống   chút nào hết.”
Lộ An Thuần mỉm , đưa kẹo :
“Yên tâm. Chị  bỏ thuốc .”
Cậu nhanh tay bóc kẹo, nhét  miệng, ánh mắt long lanh:
“Ngon quá! Cảm ơn chị!”
“Chị hỏi em một chuyện nhé…” – Lộ An Thuần nghiêng đầu.
“Anh trai em   đánh em ?”
“Có!” – Cậu lập tức tố cáo, “Cái đồ  tính đó,  đánh em lắm!”
“Sao  đánh?”
“Vì... em học dở. Thi  điểm kém.”
“Đánh chỗ nào?”
“Lòng bàn tay... hoặc mông.”