Lộ An Thuần khẽ gật đầu. Những chỗ    vùng dễ tổn thương,  thể xem như dạy dỗ bình thường, nhưng cô vẫn  dám kết luận gì — còn  quan sát thêm.
“Anh trai  đánh em , em ... ghét ảnh ?”
Ngụy Nhiên  hề suy nghĩ:
“Không ạ. Em vẫn thích  .”
“Tại ?”
“Vì   là...  trai em mà.” – Cậu  ngây ngô. – “Dù ảnh   tính,  năng kỳ quặc... cũng là  trai em.”
Lộ An Thuần lặng  vài giây.
Câu trả lời đơn giản, nhưng đủ để khiến tim ai đó mềm .
Cô cúi xuống, xoa đầu  bé:
“Em  chị  , nguyện vọng của em là gì? Nếu chị  , chị sẽ giúp em.”
“Mọi thứ đều  ạ?”
“Nếu trong khả năng của chị thì .”
“Vậy… em  kẹo Tinh Cầu đầy một căn nhà!”
“...” – Lộ An Thuần xém nghẹn.
Cô là đại tiểu thư thật, nhưng  tiền sinh hoạt thì   Lộ Bái kiểm soát từng đồng.
“Nhà thì  khó… nhưng mười viên thì chắc .”
“Vậy mười viên ạ!” – Ngụy Nhiên reo lên.
“Được . Chị dắt em  mua nhé?”
“Dạ! Đi luôn bây giờ hả?!”
 ngay lúc  xoay ,
Lộ An Thuần khựng .
Ngụy Phong  dựa  khung cửa, bóng chiều tà che nửa khuôn mặt .
Một tay  đút túi quần, tay còn  kẹp điếu thuốc, khói lượn lờ quanh những ngón tay thon dài, làn khói trắng quyện  ánh cam cuối ngày.
Không     đó từ khi nào.
Không  gì.
Chỉ .
Ánh mắt … khiến   thấy rõ ràng:
Anh  chứng kiến  bộ.
“Buôn bán trẻ con ?!” – Ngụy Phong gằn giọng.
“Không! Không !” – Lộ An Thuần hoảng hốt.
Cô còn  kịp giải thích, điếu thuốc trong tay   dụi tắt,  một cánh tay mạnh mẽ  túm lấy cổ áo cô, kéo  trong tiệm như xách một con mèo con.
Cô gái bước loạng choạng, suýt ngã.
“Ngụy Phong! Anh… đau… em đau!”
“Đau cái gì mà đau, ông đây  đụng  cô ?” – Anh gắt – “Giả vờ cái quái gì?”
Ngụy Nhiên thấy tình hình  , vội vàng đuổi theo, túm lấy áo  trai:
“Anh! Đừng dữ ! Chị   mà! Không lịch sự chút nào luôn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-nua-bau-troi-cua-em/12.html.]
Ngụy Phong  thèm , chỉ tay  phía bên tường, giọng mang uy lực tuyệt đối:
“Đi qua đó .”
Thằng bé rụt cổ, tuy  tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn  tới dựa tường,    làu bàu:
“Anh lúc nào cũng dữ…  ai thèm chơi với  là đúng .”
Ngụy Phong  sang Lộ An Thuần, đôi mắt như khoét sâu   đối diện.
Cô gái  mặt nhỏ nhắn, da trắng như đậu hũ non, lông mi đen dày tự nhiên, mắt hạnh trong veo — nhưng bên trong ánh mắt , ẩn giấu một tia bướng bỉnh  phục.
Anh nheo mắt:
“Hai ngày liên tục loanh quanh nơi . Cô tưởng nghèo thì dễ dụ dỗ hơn ?”
Giọng khàn khàn,  thở gần sát mặt — ngang ngược, nóng nảy nhưng đầy cảnh giác.
Lộ An Thuần cảm nhận  rõ  thở sống động từ  con trai  mặt.
Lạnh lùng. Nhiệt. Mạnh mẽ.
 cô hiểu —
Anh đang bảo vệ  nhà.
Và điều đó khiến cô… tha thứ cho tất cả sự thô lỗ của .
Cô hít một ,  thẳng  mắt :
“Ngụy Phong,    buôn .  thề.”
Hai   ,  cách gần tới mức  thể  tiếng tim đập.
Ánh mắt   chùng xuống. Tay vẫn nắm áo cô, nhưng lực  lơi .
“…Cô    , để cảnh sát quyết định.” – Anh lạnh giọng.
“Không cần đến đồn cảnh sát! Phiền lắm!” – Cô hốt hoảng – “Túi xách của   CMND và thẻ học sinh. Anh xem là !”
Ngụy Phong    rằng, mở khóa kéo túi LV chéo  của cô, luồn tay tìm.
Rút  một chiếc thẻ căn cước.
Ảnh chụp  đó là cô gái để mặt mộc, non nớt hơn bây giờ nhưng đôi mắt thì vẫn giống – trong trẻo, bướng bỉnh.
Anh liếc xuống tên:
“Lộ An Thuần.”
“,  học lớp 12, trường Trung học Nam Gia, thẻ học sinh  trong ngăn phụ.”
Ngón tay thon dài của  luồn qua ngăn phụ…
Lấy  thẻ học sinh.
Và một vật khác — vô cùng  nên rơi .
Một miếng băng vệ sinh mới tinh.
Mí mắt Lộ An Thuần giật mạnh.
Ngụy Nhiên hí hửng chồm tới:
“Cái gì đấy? Em xem…”
“Cút!” – Ngụy Phong đẩy tay em trai , như đập ruồi.
Anh rút khăn giấy, bình thản gói miếng băng , nhét   túi cô.
Không ,  đùa,  bối rối.
Chỉ lặng lẽ,  đàn ông.