“Trí tưởng tượng của em phong phú thật.” – Lộ An Thuần  bài văn, mỉm  –
“Chữ  cũng  hình tượng. ... vẫn thiếu một chút gì đó.”
“Thiếu cái gì ạ?” – Ngụy Nhiên hỏi, nghiêng đầu.
“Chân thành.” – Giọng cô nhẹ như gió xuân – “Mọi  sẽ  tin em  là thật. Văn chương cảm động  khác... là vì nó thật.”
“ em    thật là như thế nào .” – Cậu bé cụp mắt.
Lộ An Thuần khựng . Một lúc , cô chậm rãi lấy  chiếc kẹp ảnh hình trái tim, lồng trong sợi dây bạc, đặt  mặt .
“Vậy chị tặng  của chị cho em.”
“Đây là  chị.” – Giọng cô khẽ khàng, như đang giới thiệu kho báu quý giá nhất đời .
“Mẹ  mái tóc đen  dày, đôi mắt long lanh giống như bước  từ thế giới cổ tích.
Mẹ thích mặc sườn xám,  lên  lúm đồng tiền... Mẹ từng là diễn viên múa cổ điển, múa quạt cực , khiến cả thế giới thấy  vẻ  chân chính.
Mẹ yêu chó. Từng nuôi một con tên là Cầu Cầu.”
Ngụy Nhiên sững sờ  mặt dây chuyền, ánh mắt dần ươn ướt:
“Mẹ của chị…  quá.”
Rồi  nhỏ giọng:
“Sau ... em  văn,  thể  về  chị ?”
“Ừm, .” – Lộ An Thuần gật đầu, mỉm  –
“Chị tặng  chị cho em. Em  cần  cảm ơn.”
Mặt trời  lặn, hẻm Thanh Hà dần chìm  bóng tối, nhưng từng căn nhà bật đèn lên, khói bếp bốc lên cùng mùi dầu mỡ, nhộn nhịp đời thường. Cảnh nghèo nhưng ấm.
Lộ An Thuần   về. Cô và Ngụy Nhiên  chuyện mãi  hết chủ đề –
Từ  văn, đến lý tưởng sống, thậm chí còn hứa hẹn:
Sau  cùng   Bắc Đới Hà ngắm biển.
Ngụy Phong   quầy, sửa điện thoại.
Tua vít xoay giữa ngón tay, nhưng tâm trí   yên.
Tiếng  của cô gái  như bọt sóng,  khẽ, nhưng mãi  dứt.
Anh vốn  cho con gái ở  tiệm  trời tối.  hôm nay…
Không nỡ đuổi.
Chuông điện thoại iPhone vang lên.
Lộ An Thuần  máy:
“Chị Liễu.”
“An An , tối , em ở ? Để chị gọi tài xế đến đón.”
“Dạ thôi, em đang ở Tân Quang Thiên Địa,   dạo, coi phim.”
“Vậy em đợi ở đó nhé, chị bảo tài xế đến liền.”
Cúp máy xong, cô  đầu —
hai  em đang  cô.
Ngụy Phong hừ lạnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-nua-bau-troi-cua-em/14.html.]
“Nhớ kỹ, đừng bao giờ tin lời phụ nữ.”
“Anh  từng  dối với  nhà ?” – Lộ An Thuần hỏi.
“Chưa.” – Ngụy Phong đáp gọn.
Cô  tin.  Ngụy Nhiên gật đầu chắc nịch:
“Thật đấy chị ơi! Anh em  bao giờ  dối bà nội! Em cũng thế!”
“...Hai  sống hạnh phúc thật đấy.” – Cô buột miệng.
Ngụy Phong im lặng.
Mười mấy năm qua,  nghèo,  khổ —
  yêu,  quan tâm, nên trong lòng luôn yên .
Cho đến ngày bọn khốn  ăn quỵt phá tan cả cuộc đời .
Tua vít trong tay  gồng chặt đến gân xanh nổi lên.
“Chị ơi, Tân Quang Thiên Địa cách đây hai cây  đó.” – Ngụy Nhiên ngơ ngác –
“Sao  bảo tài xế tới đây đón?”
Lộ An Thuần mỉm :
“Vì chị  bảo vệ một   quan trọng.
Cho nên, chuyện chị đến hẻm Thanh Hà...  thể để ai .”
Ngụy Nhiên chớp mắt:
“Người quan trọng đó… là  em  ?”
Cô  trả lời.
Chỉ .
Tim Ngụy Phong nhói lên một nhịp.
Chết tiệt.
Cô gái … đang chọc .
Từng chút từng chút, nhẹ tênh như thế, nhưng  khiến  thấy  còn phòng   nữa.
“Cút .” – Anh bực bội .
“Em  đây. Bye bye! Hôm khác em  tới!”
“Không chào đón, đừng tới nữa.” – Anh  đầu.
“Anh mà cứ hung dữ  là mất điểm trong lòng em đó nha.”
Cô lùi vài bước, giơ tay vẫy vẫy.
“...Cô quên là  đang theo đuổi  ?”
Lộ An Thuần lè lưỡi,  nghịch,  khuất trong hẻm.
Trước khi rẽ, cô ngẩng đầu  cửa tiệm nhỏ – ánh đèn vàng ấm áp, tấm kính cũ kỹ, biển hiệu sờn chữ.
Nơi  nhỏ bé, tầm thường, nhưng   cô thấy bình yên nhất.
Cuối cùng… cô cũng tìm  em trai  .
Từ nay, cô  còn là đứa trẻ một  chống chọi nữa.