Chúc Cảm Quả chỉ còn  bất đắc dĩ nhận lấy cái túi.
Cậu  và Ngụy Phong lớn lên cùng  từ bé, hiểu rõ hơn ai hết cái tính khí trời sinh của tên đó— từng  nợ ai điều gì. Hàng xóm láng giềng  cho thứ gì, Ngụy Phong đều  tìm cách đáp lễ cho bằng .
Hồi tiểu học, trong giờ mỹ thuật,  chẳng  cây bút sáp nào trong tay, chỉ  thể mím môi lặng lẽ  bạn bè vẽ tranh.
Phía   một cô bạn nữ  bụng,   dúi cho  mấy cây bút màu,  là cho mượn, để   thể nộp bài mỹ thuật.
Cô bé đó tròn trịa,  xinh xắn gì cho cam, còn   đám con trai nghịch ngợm trêu chọc gọi là “Nữ Đầu Heo”.
Tan học hôm đó, Ngụy Phong lặng lẽ   vườn, hái mấy bông hoa dại nhỏ, cẩn thận gói  bằng giấy màu trong tiết mỹ thuật, còn buộc thêm một dải ruy băng—tạo thành một bó hoa nhỏ nhưng  đến lạ thường, mang tặng cô bé như một lời cảm ơn.
Bạn nữ  bật  ngay tại chỗ.
Ngụy Phong  một trái tim nhạy cảm đến đáng sợ, ánh mắt đen như mực  giống như một con d.a.o sắc lẻm, dễ dàng cắt sâu  những mong  giấu kín nhất trong lòng  khác.
Chính bó hoa dại   khiến cô bé ôm mối tình đơn phương suốt bao năm, đến tận năm lớp mười mới gom đủ dũng khí tỏ tình, chỉ để nhận  một lời từ chối dứt khoát.
Anh chỉ trả lễ,   tình cảm gì, đừng nghĩ nhiều—chỉ đơn giản là như  thôi.
Thế nên  như Ngụy Phong, từ lâu  là cỗ máy thu hoạch trái tim con gái. Không chỉ vì vẻ ngoài quá đỗi hút mắt, mà còn vì khí chất nam tính, hoang dã, ngạo nghễ như thể trời sinh  khiến    chinh phục.
Một đóa hoa  gai nổi danh khó hái, đến nay vẫn  ai  thể hái xuống .
“À đúng !” – Chúc Cảm Quả bỗng nhớ  – “Vừa nãy lúc về, tớ thấy cô gái mà hôm   tụi  hù cho xanh mặt…  cô   xuất hiện ở đây ?”
Ngụy Nhiên lập tức tiếp lời: “Chị  đến tìm  em, giống như chị  đó, cũng đến tỏ tình với  .”
Chúc Cảm Quả trợn tròn mắt: “Thật luôn á?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-nua-bau-troi-cua-em/15.html.]
Mặc dù cả cái hẻm  ai cũng  Ngụy Phong  con gái theo đuổi dữ dội, nhưng mỗi  thấy   xuất hiện tận nơi, vẫn  ngạc nhiên.
Cô gái đó  chỉ xinh mà còn khí chất hơn .  cái túi cô  đeo theo... mới thật sự gây chấn động.
“LV bản giới hạn  cầu đấy. Một cái túi của cô  thôi là bán cả cửa hàng điện thoại cũ của  cũng  đủ.” – Chúc Cảm Quả mắt sáng rỡ, như  phát hiện kho báu.
Cậu  vốn mê tạp chí thời trang, tuy chẳng  tiền mua nhưng cái gì sang chảnh là nhận  ngay:
“Loại túi đó   cứ  tiền là mua  ,  thế giới chỉ  vài cái! Gia thế của cô …   giàu bình thường ,  là kiểu đại gia chóp bu mới chơi  loại hàng đó!”
Ngụy Phong thì  chẳng mảy may hứng thú, vẫn cắm cúi  màn hình điện thoại, giọng lười biếng:
“Con gái nhà giàu gì mà ăn mặc kín như bà sơ,  quê   thời. Đi tỏ tình cũng chẳng buồn chải chuốt một chút,   tâm.”
Chúc Cảm Quả phản bác: “Cậu  thấy nhưng chắc chắn đồ cô  mặc là hàng hiệu cả đấy. Mỗi tội thẩm mỹ  chán, nhưng tiền thì  thiếu .”
Ngụy Phong liếc sang: “Em thấy ?”
Ngụy Nhiên nhai kẹo, vô tư : “Chị  bảo  đủ tiền mua nhiều kẹo Tinh Cầu cho em, chỉ mua  mười cái. Em thấy chị   giàu lắm.”
“Nghe thấy ?” Ngụy Phong hừ một tiếng.
Chúc Cảm Quả  ranh mãnh: “Cậu  bình thường nha,  lẽ    cô  là tiểu thư nhà giàu ?”
Ngụy Phong tháo màn hình điện thoại xuống, giọng hờ hững: “Liên quan quái gì đến tớ? Tớ còn chẳng  cô  là ai.”
“Thế mấy  theo đuổi ,  quen ai ?”
“Không quen ai cả.” – Ngụy Nhiên chen ngang – “ mà  em gọt táo cho chị  đấy!”
“Hả? Gọt táo á?”