“Cái …   thế , chị  thích! Cảm ơn em! Thật sự…”
Liễu Như Yên lúng túng   nên  gì cho .
Đây là  đầu tiên cô  tiếp xúc với con gái của  tình. Cô bé   mất ,  đang trong độ tuổi nổi loạn. Trong tưởng tượng của cô, Lộ An Thuần hẳn sẽ hờ hững hoặc mỉa mai, sẽ dùng ánh mắt khinh thường để    phận chẳng   của .
Liễu Như Yên thậm chí  chuẩn  sẵn tinh thần để đối đầu, để phản đòn.
Không ngờ, cô bé  mở đầu bằng một món quà.
Dịu dàng, khéo léo, khiến cô  chợt thấy chính  thật nhỏ nhen.
Chiếc dây chuyền thạch  thiên nga đen,   món quà xa xỉ nhất cô từng nhận —  đàn ông   từng tặng cô kim cương, bảo thạch — nhưng món quà   khiến cô thấy xót xa và ấm áp. Nó là tiền học bổng của một đứa trẻ.
“Chị… để chị xách vali cho em.” – Liễu Như Yên luống cuống đỡ lấy hành lý từ tay tài xế, dẫn Lộ An Thuần  nhà.
Biệt thự  bài trí theo phong cách Trung Hoa cổ điển. Đồ nội thất  bằng gỗ lim bóng loáng, mỗi vật dụng đều mang mùi tiền đậm đặc. Ngay cả bức tranh treo tường cũng là tác phẩm của danh gia, giá trị lên đến hàng chục triệu, thậm chí trăm triệu.
“Chị  dọn dẹp phòng cho em , ở tầng hai, view   sông. Nếu em  thích, cứ chọn , chị sẽ bảo  bố trí  theo ý em.”
Căn phòng  ngay mặt tiền   sông Gia Lăng, cửa sổ sát đất để lộ tầm  trải dài đến tận chân trời. Tường vải hồng phấn, ga giường họa tiết hoa nhí, bàn học gọn gàng —  thứ đều mang  thở dịu dàng, nữ tính.
“Bố em  em thích vẽ tranh, chị định dọn căn phòng bên cạnh thành xưởng vẽ cho em. Em thấy thế nào?”
“Cảm ơn chị Liễu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-nua-bau-troi-cua-em/2.html.]
  vì trả lời thêm, Lộ An Thuần lặng lẽ khép cửa phòng . Cô mở túi, lấy  một hộp thuốc mỡ màu bạc hà.
Không   rằng, cô chấm một ít lên đầu ngón tay,  nghiêng , thoa lên khóe môi của Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên giật lùi, kinh hoàng  cô.
“Ông … đánh chị thường xuyên ?” – Giọng Lộ An Thuần như tiếng đàn cello trầm buồn: “Trên  còn chỗ nào  thương nữa ?”
Đôi mắt Liễu Như Yên bỗng đỏ bừng. Giọng cô run lên:
“Tại  em   thế ? Chúng  chỉ mới gặp . Em  chị là gì mà! Em  ghét chị ?!”
Lộ An Thuần cúi đầu, nhẹ nhàng xoay lọ thuốc  tay:
“Vì chị…  vài nét giống  em.”
“Mẹ em…”
“Bà  c.h.ế.t . Tự sát.”
Bố của Lộ An Thuần là một doanh nhân nổi tiếng,  top đầu ngành bất động sản.   ánh hào quang là một kẻ tâm thần u ám, tàn nhẫn và biến thái.
Ông  từng yêu  cô đến mức bệnh hoạn — thứ tình yêu bóp nghẹt tinh thần, tra tấn thể xác, khiến  phụ nữ  trầm cảm, cuối cùng chọn cách tự tử để giải thoát.
Sau cái c.h.ế.t của , tình yêu méo mó đó chuyển dời lên con gái.