Nửa năm , trong một  dọn phòng , Lộ An Thuần phát hiện  một hốc nhỏ phía  sàn gỗ  thể dịch chuyển,  ngay  chiếc giường cũ kỹ. Bên trong hốc là một chiếc hộp sắt  han gỉ — chứa một sợi dây chuyền hình trái tim và một bức thư  tay.
Sợi dây chuyền , giờ đang  cô đeo sát bên n.g.ự.c — mặt trong là ảnh  và một  bé lạ mặt.
Còn bức thư,   cho cô.
Bà tin rằng một ngày nào đó con gái sẽ tìm  nó, bởi Lộ An Thuần từ nhỏ   tò mò với  bí mật của . Khi còn bé, cô thậm chí còn từng lục tủ đồ, vụng về mặc thử áo n.g.ự.c của ,  khúc khích như phát hiện  thế giới mới.
Trong thư,  kể   bộ sự thật về  bà bỏ trốn năm đó.
Bà  van xin tài xế giúp  thoát khỏi căn nhà tù túng và u ám. Người tài xế  là một  trai trẻ trung, nhiệt thành, yêu bà bằng sự chân thành hiếm . Hai  sống lang bạt suốt hai năm trời, nhưng đó  là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời bà — vì bà  sống là chính ,  yêu như một  phụ nữ bình thường.
Họ  với  một đứa trẻ.
Bà  hối hận.
Lộ An Thuần  đến đây, nước mắt cứ rơi từng giọt lặng lẽ. Cô  trách . Ngược , cô thấy mừng cho bà, vì ít nhất trong cuộc đời đầy u ám , bà cũng từng  hai năm thật sự  hạnh phúc.
 ,  đàn ông  vẫn tìm  bà.
Đêm  khi  phát hiện,  đành nhẫn tâm đưa đứa trẻ , bởi bà    thể bảo vệ  nó, còn  tài xế ... cũng  đủ khả năng.
Bức thư là lời trăng trối, cũng là di nguyện cuối cùng.
Mẹ hy vọng một ngày nào đó, Lộ An Thuần  thể tìm  em trai  — chỉ cần  nó còn sống, sống  —   một bức thư, đốt cho   suối vàng.
Để  yên tâm nhắm mắt.
Mang theo di vật , Lộ An Thuần bắt đầu  tìm manh mối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-nua-bau-troi-cua-em/4.html.]
Cô dò hỏi bạn  của  — một  phụ nữ hiện đang sống ở nước ngoài. Người  ban đầu còn lưỡng lự, nhưng  sự khẩn cầu đến tuyệt vọng của cô, cuối cùng  tiết lộ tung tích.
Tên em trai cô là Chu Úy Nhiên.
Khi , để tránh sự truy sát từ  cha, đứa trẻ   chuyển qua nhiều nơi, cuối cùng  gửi tới một viện mồ côi mang tên Đồng Tâm,  ở ngoại ô phía Nam thành phố C.
Buổi chiều hôm đó, Lộ An Thuần mang theo bức thư và giấy khai sinh, đến thẳng viện mồ côi Đồng Tâm.
Cô gặp viện trưởng, một  phụ nữ lớn tuổi, đang cần mẫn lật  từng quyển hồ sơ cũ phủ đầy bụi.
“Chu Úy Nhiên... đúng ,  tên đó. Được đưa tới viện  chín năm .”
Bà viện trưởng gật đầu,  thở dài:
“  đó  nhận nuôi . Bởi một bà cụ  bụng, họ Ngụy. Bà  nhận nuôi hai đứa — một lớn một nhỏ. Cậu nhỏ chính là em trai cháu, nhưng giờ nó theo họ  nuôi, đổi tên thành Ngụy Nhiên.”
“Bọn họ hiện tại sống thế nào ạ?”
“Rất . Bà cụ  đối đãi với tụi nhỏ như cháu ruột. Cả hai đều đang  học — một tiểu học, một cấp ba. Thằng lớn năm nay thi đại học đấy.”
Trong căn phòng hồ sơ cũ kỹ, Lộ An Thuần  chằm chằm  bức ảnh ố màu của hai đứa trẻ.
Đứa nhỏ — em trai cô — lúc  mới ba bốn tuổi, ánh mắt ngây ngô nắm tay  trai nuôi  cạnh. Cậu bé lớn hơn một chút, tóc ngắn đen nhánh, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt sắc như dao.
Cô  xuống — nơi dòng chữ ký bên .
Chữ của Ngụy Nhiên xiêu vẹo, còn vẽ một cái đầu heo  bút đen gạch  như trò đùa con nít.
Chữ còn  — là nét bút mạnh mẽ, ngang tàng, bất trị, như dã thú   thuần hóa.