Buổi tối, trong phòng ăn xa hoa mà lạnh lẽo, một gia đình ba   vây quanh bàn ăn lớn. Không tiếng  ,   khí  mật. Chỉ  sự im lặng nặng nề và  cách vô hình.
Quản gia  lượt đưa lên từng món — gần như  món cay nồng mà Lộ An Thuần  quen ăn.
Người đàn ông ở đầu bàn — Lộ Bái — gắp một miếng thịt luộc cay đỏ au  bát cô, ánh mắt đen đặc  cô bình thản, giống như đang thăm dò phản ứng của một con vật cưng.
Cô cắn răng, ép  nuốt xuống. Họng bỏng rát, nước mắt dâng lên, khuôn mặt đỏ bừng vì cay, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ điềm nhiên.
Lộ Bái thu ánh  , khóe miệng lặng lẽ cong lên một chút.
Ngoan ngoãn, phục tùng — là điều khiến ông  hài lòng.
Ông    hình cân đối,  hề  bụng bia thường thấy ở đàn ông trung niên. Lộ Bái  hút thuốc,  uống rượu, tập thể hình quanh năm, thậm chí còn  huấn luyện viên đấu vật riêng.
Vì , cú đ.ấ.m của ông …  đau.
Ông  là kiểu  đàn ông " mỹ"  danh nghĩa: khuôn mặt điển trai, thần thái đoan chính, phong độ thành công, là hình mẫu doanh nhân thường xuất hiện  bìa tạp chí — một nhà từ thiện nổi tiếng, một tên tuổi  trong top giới nhà giàu.
 chỉ  Lộ An Thuần :
Bên trong vỏ bọc , là một linh hồn méo mó.
Tuổi thơ của cô, thanh xuân của cô… đều là chuỗi ngày  ông  bóp nghẹt trong kiểm soát và nỗi sợ hãi.
“Vì  đột nhiên   đến thành phố C?”
Lộ Bái lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt gương mặt xinh xắn sạch sẽ của con gái.
“Hai năm qua bảo về thì tìm đủ lý do từ chối. Giờ lớp 12 ,   chuyển trường?”
“Con… cãi  với bạn .”
Lộ An Thuần  chuẩn  kỹ: “Lưu Nguyệt Sa… ngoài mặt giả vờ  thiết,  lưng   con là  xanh. Con   ở cạnh  như  nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-nua-bau-troi-cua-em/5.html.]
Lộ Bái  gắp thêm thịt bò kho  chén cô, thản nhiên:
“Con là con gái của bố, những đứa như thế  xứng  bạn với con. Làm bạn với cô đơn… sẽ khiến con mạnh mẽ hơn.”
“Vâng, con  lời bố.”
Cô cố gắng giữ giọng điềm đạm, ánh mắt ngoan ngoãn, giống như một con cừu non hiền lành.
Liễu Như Yên dịu dàng tiếp lời:
“Bây giờ con gái với  khó lắm, An An , đừng buồn. Cuối tuần trong buổi tiệc, chị sẽ mời vài bạn nữ cùng trường mới đến. Mọi  đều háo hức  quen với em!”
“Cảm ơn chị Liễu.”
“Gọi .”
Câu  của Lộ Bái khiến  khí  bàn ăn chợt trầm xuống. Tua rua khăn trải bàn trong tay Lộ An Thuần  cô siết chặt đến mức run rẩy.
Cô cắn môi  đến trắng bệch,  lên tiếng.
Ánh mắt Lộ Bái vẫn đen đặc, áp lực như đè ép  khí xung quanh:
“Con cảm thấy cô   giống  con ?”
Lộ An Thuần  gương mặt dịu dàng của Liễu Như Yên — đúng là giống  cô năm xưa đến bảy, tám phần.
Không  ông   lục tung thế giới bằng cách nào, để tìm  một bản   hảo như .
…
Dù  giống đến , bà  cũng    cô.