lúc đó, tiếng chuông iPhone vang lên chói tai trong con hẻm tĩnh lặng như hầm mộ.
Màn hình sáng rực một góc đêm, tên "Liễu Như Yên" nhấp nháy.
Tim Lộ An Thuần như  bóp nghẹn. Cô luống cuống, run rẩy nhấn tắt máy, nhưng  muộn.
Khi ngẩng lên, cô thấy ba  — cùng lúc —  đầu  về phía .
Cô như  đông cứng tại chỗ. Trong đầu là những cảnh phim hành động m.á.u me trôi tuột qua — kẻ vô tình  thấy bí mật,  đó  "diệt khẩu"  một dấu vết.
Lộ An Thuần siết chặt điện thoại, cố giữ bình tĩnh:
“Đừng… đừng tới đây! …  báo cảnh sát đấy!”
Ngụy Phong  cô một cái, ánh mắt lười biếng, như thể đang đánh giá một vật thể vô hại.  vài giây ,    nhịn  mà liếc  thêm  nữa.
Không  vì cô  gì.
Mà là... phía  cô, treo cao  bầu trời đêm, vầng trăng tròn tuyệt . Sáng lạnh lẽo như ánh dao.
Đã  lâu  Ngụy Phong  ngẩng đầu ngắm trăng.
Không hiểu , đêm nay   thấy nó  đến  — trọn vẹn đến mức khiến những vết nứt trong sinh mệnh … cũng im lặng.
Còn cô gái đang dựa  tường, gầy yếu như một nhánh cỏ dại, ánh trăng trải lên gương mặt tái nhợt, ngũ quan dịu dàng như một nhành dành dành nở trong đêm mưa.
Xinh . Trong trẻo.
Như thể chỉ cần khẽ chạm  là tan vỡ.
Khi  còn đang mất hồn, tên xăm trổ tranh thủ co cẳng bỏ chạy.
“Muốn chạy?” – Ngụy Phong nhếch môi.
Anh bước nhanh vài bước, một tay túm cổ áo, lôi  ngược .
Con d.a.o găm lạnh lẽo kề ngay động mạch cổ.
“Chạy nữa thử xem.”
Tên xăm trổ sợ đến mức sụp đổ:
“Anh…  ơi em sai ! Em xin , em xin  bà của , em quỳ xuống luôn  ?!”
Còn   hết, d.a.o  xoay nhẹ. Một dòng m.á.u mảnh chảy  từ tai.
Hắn lập tức khuỵu gối.
Ngụy Phong giẫm chân lên bàn tay , rít  một câu:
“Báo cảnh sát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-nua-bau-troi-cua-em/8.html.]
Gã béo  lời lấy điện thoại ,   về phía Lộ An Thuần đang run rẩy như sắp :
“Anh Phong, còn em gái  thì ? Em sợ nó khai linh tinh với cảnh sát...”
Lộ An Thuần vẫn  nép  tường, như một con thỏ hoảng loạn. Tay cô che miệng, ánh mắt ngập nước.
Ngụy Phong cất dao, bước về phía cô.
“Đừng  gần!” – cô thét lên, giọng nghèn nghẹn.
Không thể lui thêm, cô dán chặt lưng  tường, bàn tay lạnh buốt, trái tim như  nổ tung.
Ngụy Phong dừng  mặt cô, cúi đầu, thì thầm bên tai bằng giọng trầm thấp mang theo ý :
“Kêu cái gì?”
Cô lắp bắp:
“Lộ… Lộ An Thuần…”
“…”
Anh ngẩng đầu,  khẽ:
“ hỏi cô đang kêu cái gì. Ông đây đáng sợ thế ?”
Cô cứng đờ,    trả lời .
Ngụy Phong nhả  một làn khói, nghiêng đầu lười biếng:
“ đếm đến ba. Lập tức biến khỏi tầm mắt . Làm  ?”
Sự uy h.i.ế.p  lời, lạnh lẽo như gió đêm  vách núi, phả thẳng  gáy cô.
Lộ An Thuần run rẩy gật đầu.
Anh  kịp đếm đến ba.
Cô    bỏ chạy.
Bóng dáng nhỏ bé biến mất nhanh như gió, hòa  màn đêm vô tận.
Ngụy Phong rũ mắt, dập điếu thuốc, khó chịu nhíu mày.
Trong  khí vẫn còn vương  mùi hương sữa ngọt ngào —
mùi hương của một  thuần khiết đến lạc lõng, giữa thế giới mà  đang sống.
Anh ngẩng đầu,  trăng,  bật  khẽ một tiếng.
Chết tiệt thật…