Dù là mẫu giáo, tiểu học  trung học, Lộ An Thuần đều theo học tại các trường tư danh giá — nơi nuôi dưỡng những  ấm cô chiêu  sinh  từ những gia đình " điều kiện".
Thế giới của cô luôn sạch sẽ, ngăn nắp,  nhuốm mùi m.á.u  bóng tối.
Vì thế, cảnh tượng đêm  — m.á.u me, bạo lực, hung tợn đến rợn  — như một cú tát đánh thức cô khỏi giấc mộng quý tộc.
Trước khi cảnh sát đến, cô  lặng lẽ rút lui. Cô  thể để  dẫn đến đồn, càng  thể để Lộ Bái  cô từng xuất hiện ở hẻm Thanh Hà.
May mắn , hai  trai ...   khó cô.
Và cho dù  dọa cho hồn vía lên mây, Lộ An Thuần vẫn  từ bỏ chuyện tìm em trai.
Hai ngày , cô  tìm cớ  ngoài cùng Liễu Như Yên để lén   hẻm Thanh Hà  nữa.
Con hẻm quanh co, gấp khúc như ruột dê, khi lên dốc khi xuống bậc, dù   nhà trong tay cũng vẫn cực kỳ khó tìm.
Thấy phía   một  phụ nữ đang đẩy xe bán tôm bột đá, cô bước tới hỏi:
“Cô ơi, cô   nhà bà Ngụy Thục Hoa  đường nào  ạ?”
Nghe cái tên , sắc mặt  phụ nữ thoáng đổi,  nheo mắt hỏi  bằng giọng địa phương:
“Cháu tìm bà   việc gì?”
“Cháu   bà bán bún chua cay  ngon, nên đến thử.” – Lộ An Thuần bình tĩnh trả lời, lặp  tin tức  tra  từ .
Người phụ nữ thở dài, múc tôm lạnh bỏ  hộp, lắc đầu:
“Thì cháu ăn   .”
“Dạ? Sao ạ?”
“Bà   .”
“Đi ?” – Lộ An Thuần  kịp hiểu, cau mày hỏi  – “Đi  ạ?”
Người phụ nữ liếc cô,  thẳng:
“Còn   nữa? Về Tây Thiên , cháu hiểu ?”
Lộ An Thuần ngây .
“Không thể nào...”
Người phụ nữ  cô đầy ái ngại,  buông lời kể lể:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-nua-bau-troi-cua-em/9.html.]
“Ban đầu ai cũng tưởng bà   cao huyết áp, xuất huyết não khi đang bày hàng bán bún nên ngã gục xuống. Ngay cả cảnh sát cũng nhận định như thế.  ... thằng bé bà  nuôi — Ngụy Phong —   tin.”
“Thằng nhỏ đó thông minh lắm,  chắc như đinh đóng cột: bà  luôn uống thuốc đều,  thể đột ngột xuất huyết như thế . Nó cho rằng  nguyên nhân khác.”
“Nửa năm nay, nó lặn lội khắp nơi tìm manh mối, hỏi  nọ  . Cuối cùng   kể, hôm đó  một nhóm đua xe tới ăn chùa. Mua bún mà  trả tiền,  phóng vù mất.”
Lộ An Thuần như  sét đánh ngang tai.
Cảnh đêm  ùa về — tên xăm trổ, gã béo, tiếng van xin, con d.a.o lạnh lẽo và thiếu niên trong bóng tối.
Gã đó...   là Ngụy Phong ?
Người phụ nữ tiếp lời:
“Bà Ngụy  chịu nổi, đuổi theo đến đầu hẻm nhưng tụi nó chạy nhanh quá, mất hút. Về nhà, càng nghĩ càng tức... mà ... vỡ mạch máu, đưa đến viện thì  kịp nữa.”
“Bọn đua xe đó…  bắt  ạ?” – Lộ An Thuần run giọng hỏi.
“Cháu nghĩ ? Thằng bé Ngụy Phong túm  một đứa, tra   cả nhóm. Hai hôm nay, cảnh sát mới lôi  hết. Chuẩn  điều tra  từ đầu.”
Người phụ nữ lắc đầu:
“Chỉ tiếc… năm nay nó thi đại học mà    bài  , chắc trượt . Dùng cả tương lai để đòi công bằng cho bà của nó đấy.”
Lộ An Thuần  lặng, tâm trí như rối tung.
Tất cả những gì cô từng nghĩ… giờ đây xáo trộn hết.
Cô bám theo chỉ dẫn, cuối cùng tìm   38 hẻm Thanh Hà.
Vị trí cửa tiệm  đúng ngay đường nối giữa hai đại lộ thương mại — nơi dòng  qua  tấp nập suốt ngày đêm.
Hai bên đường là quán lẩu, tiệm tạp hóa, sạp hạt dưa, cửa hàng sửa điện thoại... chen chúc  tạo nên một bức tranh náo nhiệt và lộn xộn.
Số 38 là một tiệm điện thoại cũ,  biển hiệu  rõ:
"Miếng dán điện thoại – Sửa chữa – Máy secondhand – Bún chua cay."
Lộ An Thuần  chằm chằm tấm bảng, khẽ bật :
Phạm vi kinh doanh đúng là… rộng thật.
Bên trong tiệm rộng rãi bất ngờ,  quầy sửa máy, tủ trưng bày các dòng điện thoại cũ.
Trên bức tường bong tróc ố vàng, dán một poster phim của Thang Duy — “Quyết Tâm Chia Tay.”