Hương vai thoang thoảng, sắc môi e lệ, vốn là một khung cảnh khiến lòng  rung động.  nhân vật chính trong cảnh    ánh mắt trong trẻo như nước,  chút tà niệm.
Lục Vô Cữu lặng lẽ  một hồi, môi mím chặt: "Thôi ."
Liên Kiều cứ tưởng   cũng sẽ  thành. Ai ngờ, khoảnh khắc , Lục Vô Cữu bất ngờ vòng tay ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng nhấc lên, đặt nàng   đùi , cúi đầu hôn lên bờ vai tròn.
Chưa kịp chuẩn , Liên Kiều khẽ run rẩy. Lúc , bàn tay đang ôm từ  của Lục Vô Cữu nhẹ nhàng vỗ về, khiến nàng dần thả lỏng.
Rất nhanh, vai trái  ửng hồng, vai  cũng  kéo xuống. Cổ áo trễ thành một đường thẳng, để lộ đôi vai trắng mịn và đường xương quai xanh duyên dáng.
Lục Vô Cữu dán môi, cẩn thận hôn qua từng đường nét  bờ vai nàng.
Liên Kiều  hôn đến mức đầu óc mơ hồ, vô thức vòng tay ôm lấy cổ . Đầu cành đào bên  lay động, những nhánh nhỏ thỉnh thoảng quét qua vai nàng,  nàng  khỏi rùng .
Đợi đến khi một canh giờ qua , Liên Kiều  mê man đến nỗi khẽ đẩy đầu Lục Vô Cữu, ý bảo  đủ .   như   thấy, vẫn tiếp tục nụ hôn sâu đầy mê hoặc.
Liên Kiều buộc  nhắc nhở: "Ngươi   thấy ? Đã đến giờ ."
Vừa mở miệng, nàng mới phát hiện giọng  ngọt như mật, dính như tơ, liền lập tức ngậm .
Lạ thật, tại  giọng nàng  thành  thế ?
Lúc , Lục Vô Cữu mới ngẩng đầu lên.
Liên Kiều cúi đầu, thoáng  qua, làn da nơi vai và cổ đều ửng đỏ như đóa hoa  nở. Phía  vẫn là sắc trắng nõn nà.
Nàng lặng lẽ kéo áo lên, chỉnh  y phục. Cũng may họ đang ở trong sơn động, nếu    thấy thì thật khó mà giải thích.
Khi nàng  dậy, Lục Vô Cữu   xa ở cửa động.
Cơn gió từ bên ngoài thổi ,  vạt áo  bay phấp phới. Nhìn bóng lưng  lúc ,   phần cô quạnh hiu hắt.
Liên Kiều vốn là   mâu thuẫn. Khi Lục Vô Cữu tranh cãi với nàng, nàng thường lớn tiếng át .  hễ  im lặng, nàng   nhịn  tò mò.
Nàng bèn bước tới,  bắt chuyện, hỏi xem   .
Vì , nàng bước tới định bắt chuyện hỏi    .
Nàng bắt chuyện cũng  dịu dàng gì cho cam, chỉ  sờ lên dấu hôn  cổ  lẩm bẩm: “Lần  đừng hôn mạnh như , vai   đau,  ngươi cắn để  dấu .”
Lục Vô Cữu liếc  vết hồng nhạt , cơn giận   đè xuống  bắt đầu bốc lên,  nhắm mắt ,  thèm để ý đến nàng nữa.
Liên Kiều  : “Còn nữa, ngươi cũng đừng đè  mạnh quá, chân  tê hết cả .”
Lục Vô Cữu vẫn   gì.
Liên Kiều tiến  gần,  định hỏi rốt cuộc    , còn  kịp mở miệng, Lục Vô Cữu  mím môi mỏng, lạnh lùng : “Nàng  thể đừng lượn qua lượn   mặt   ?”
Liên Kiều câm nín, nàng  bụng quan tâm ,  còn thấy phiền ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-103.html.]
Vì , nàng cau mày, hung dữ : “Chó cắn Lã Động Tân, đúng là  ơn mắc oán!”
Nói xong, nàng tức giận xách váy xoay  bỏ , trực tiếp  úp sấp  giường đá,  lưng   thèm để ý đến .
Giả vờ giả vịt, ai mà chẳng !
Trong hang chỉ  một cái giường,  cứ  đó hứng gió lạnh ,  nhất đừng   tranh giường với nàng.
Liên Kiều lăn qua lăn , cố ý   tiếng động lớn, cả   thành hình chữ đại “大”, chiếm hết cả giường,  chừa cho  một chỗ trống nào.
Nàng ở bên  náo loạn hăng say, Lục Vô Cữu  nhíu mày.
Một lúc , tiếng động đột nhiên im bặt.
Lục Vô Cữu  thấy  bực.
Hắn  tới, thấy Liên Kiều   từ lúc nào  ngủ  .
Lúc ngủ nàng  còn khoa tay múa chân nữa, tứ chi vốn dang rộng từ từ thu , cả  cuộn tròn như con nhím.
Hơi thở đều đặn, lông mi vẫn chớp chớp, thỉnh thoảng  cau mày, thỉnh thoảng  ,   mơ thấy gì, trong mơ dường như cũng đặc biệt muôn màu muôn vẻ.
Lục Vô Cữu lặng lẽ  nàng một lúc, một lát  mới xoay  rời .
…
Ngày hôm , Liên Kiều  một mùi thơm ngọt ngào đánh thức.
Nàng còn  tỉnh hẳn, mũi  bắt đầu động đậy, ngửi bên trái, ngửi bên , cuối cùng cũng đánh thức bản .
Mơ màng mở mắt ,  mắt sáng bừng, thấy hai củ khoai lang nướng vùi trong tro tàn,  nướng đến  vàng ruộm, thơm phức.
Trong hang động  nàng  thể sử dụng pháp lực, chỉ là một  bình thường, đói gần một ngày, căn bản  thể cưỡng  sự cám dỗ, lăn một vòng bò xuống.
  tới nơi, Lục Vô Cữu cũng  tới, đang dùng khăn lau tay dính chút tro.
Hóa  khoai lang  là do  nướng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Liên Kiều  nhớ đến vẻ mặt lạnh lùng khó hiểu của  tối qua, bĩu môi.
, khoai lang nướng thật sự quá thơm!
Tội  đến  nhà, ghét   ảnh hưởng đến việc nàng ăn đồ của .
Liên Kiều cuối cùng vẫn  chịu nổi sự cám dỗ, giả vờ như   chuyện gì tiến  gần: “Ơ, đây là cái gì ,    hai củ?”
Lục Vô Cữu thản nhiên : “Nàng    ? Đồ ăn.”
Liên Kiều đương nhiên  là đồ ăn, nàng còn cố ý  “hai củ”, ý là   chủ động chia cho nàng một củ,     hiểu ý nàng chứ!