Lục Vô Cữu bây giờ cũng   pháp lực, may mà  pháp của  cũng khá linh hoạt, hai  tạm thời   thương.
Liên Kiều  bức lùi từng bước, giẫm lên đống xương trắng, một chân giẫm  một mảnh sọ  c.h.é.m mất một nửa, nàng rùng  một cái, nhất thời  cảm giác môi hở răng lạnh, nửa mảnh sọ  e rằng chính là kiệt tác của Thanh Hợp, mà trong  những   cũng  một bộ phận  nhỏ hẳn là giống như bọn họ, vô tình xâm nhập,  c.h.é.m thành mảnh vụn.
Liên Kiều kinh hồn bạt vía, cho dù nàng  linh hoạt đến , cũng  thể chống đỡ nổi thanh kiếm  chia thành nhiều đạo, đồng loạt c.h.é.m tới như thế. Hơn nữa thanh kiếm   kỳ quái, lúc mới  khỏi vỏ thì c.h.é.m cả hai , bây giờ   vì   chỉ c.h.é.m một  nàng.
Chẳng lẽ là  đánh từng  một? Một thanh kiếm mà cũng sinh  linh thức  ?
Lại một  nữa ba đạo kiếm quang đồng thời c.h.é.m tới, Liên Kiều mệt đến thở   , hơn nữa, nàng còn  giữ lấy cái quần  buộc chặt,  phân tâm một chút,  để ý từ bên  còn  một đạo kiếm quang đánh tới, lúc nàng phát hiện , đạo kiếm quang đó  ở ngay  mắt…
Ngay khi nàng nghĩ  tiêu đời , một bàn tay bỗng nhiên ôm lấy eo nàng, kéo nàng ,  đó thanh kiếm đ.â.m mạnh  vách đá, “keng” một tiếng, mặt tường lập tức nứt  một khe dài.
Liên Kiều vẫn còn sợ hãi, nếu nàng  né tránh, e rằng chính nàng   đ.â.m xuyên .
Nàng vỗ vỗ ngực,  đầu  , phát hiện  kéo nàng là Lục Vô Cữu, chỉ thấy  nhướng mày, xoay tay nâng Xuyên Hoa Ẩm Huyết Kiếm của ,  đó Thao Thiết liền  đánh thức khỏi giấc ngủ, gầm rú lao  quấn lấy Thanh Hợp kiếm.
Liên Kiều cuối cùng cũng  thể thở phào nhẹ nhõm, may mà  Thao Thiết, tuy rằng ngày thường nó lắc lư cái đầu     , nhưng lúc mấu chốt   hữu dụng, oai phong lẫm liệt, khí thế  hề thua kém Thanh Hợp.
Lúc chúng đang giao chiến, Liên Kiều bỗng nhiên  thấy tiếng nước nhỏ giọt.
Kỳ lạ, trong hang động     nước? Liên Kiều  quanh bốn phía, ánh mắt  xuống thấp,  thấy  mặt đất   từ lúc nào  nhỏ xuống vài giọt máu,  lên , thì thấy m.á.u đó nhỏ xuống từ đầu ngón tay của Lục Vô Cữu, cánh tay  của    cứa một vết thương dài cỡ một ngón tay.
Liên Kiều dịch  gần: "Tay ngươi, là lúc chắn kiếm cho   thương ?"
Lục Vô Cữu rút tay về: "Không ."
Ở bên ngoài, vết thương  đối với tu sĩ bọn họ thật sự  tính là gì, nhưng bây giờ bọn họ  dùng  pháp lực, nên chỉ  thể chịu đựng.
Liên Kiều thắc mắc: "Tại  ngươi  cứu ?"
Lục Vô Cữu   gì biểu cảm: "Còn  thể vì ? Nàng chết,  cũng  chết."
Hừ! Quả nhiên là vì nguyên nhân ,    Lục Vô Cữu   lòng  như .
Bất quá, luận việc  luận lòng. Liên Kiều nắm lấy tay  định giúp  băng bó tạm thời, ít nhất đừng tiếp tục chảy m.á.u  mặt nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-106.html.]
Ở đây   vải thích hợp, nàng định xé một mảnh từ   , vốn dĩ tay  vươn tới vạt áo màu vàng ngỗng , nghĩ ,  nhớ tới Lục Vô Cữu  thích sạch sẽ, thế là nàng  vén thêm một lớp, đổi sang lớp áo lót, xé một mảnh lụa trắng từ vạt áo, quấn lên cánh tay .
Quấn ba vòng, nàng còn cởi sợi dây đỏ buộc chuông bạc ở đuôi tóc của  , dùng để buộc vết thương cho .
Sau khi chỉnh sửa xong, Liên Kiều  cánh tay   băng bó, còn  chuông bạc của Lục Vô Cữu  hài lòng.
Lục Vô Cữu    hài lòng, liếc mắt  cái chuông bạc, nhíu mày định giật .
Liên Kiều vội vàng giữ : "Chỉ còn hai sợi dây buộc tóc, ngươi   chuông bạc, thì  lấy con bướm nhỏ!"
Lục Vô Cữu  con bướm ngọc trắng  tóc nàng, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn chọn chuông bạc, nhưng sắc mặt    .
"Nàng  thể đổi kiểu tóc khác , trẻ con quá."
Liên Kiều liếc Lục Vô Cữu một cái: "Liên quan gì đến ngươi, nếu   bây giờ   cách nào, ngươi nghĩ   nhường cho ngươi ? Hơn nữa, đây đều là  khác tặng , là tấm lòng."
Lục Vô Cữu dừng  một chút: "Người khác tặng nàng đều đeo ?"
Liên Kiều sờ sờ: "Ta thích thì đương nhiên đeo."
Nói bóng gió,  thích thì cũng chẳng thèm đụng .
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Vô Cữu  hiểu   nghĩ đến cây trâm ngọc trắng , tốn  bao nhiêu ngọc liệu mới khắc  , bực bội rút tay .
Lúc , một kiếm một thú đang giao đấu  phân thắng bại.
Thao Thiết dùng móng vuốt đập Thanh Hợp  cạn kiệt sát khí  vách đá, chỉ  “ầm” một tiếng, trường kiếm rơi xuống đất,  còn động đậy nữa.
Thao Thiết  mệt đến thở hổn hển, nhanh chóng biến trở  hình , chỉ thấy một đứa trẻ con  sừng  phịch xuống đất, môi đỏ răng trắng, giơ tay áo lên lau mồ hôi.
Liên Kiều  hài lòng khen ngợi hai câu: "Thao Thiết, gần đây biểu hiện của ngươi   nha."
Thao Thiết hừ một tiếng: "Biết  chuyện ,   khi nào mà  ?"
Tâm trạng Liên Kiều  ,  so đo với nó, ngược  vỗ vỗ vai nó: "Ngươi lợi hại như , tin rằng   dù Lục Vô Cữu đón con mèo  xa  về, cũng sẽ  cướp  địa vị của ngươi ."