Thao Thiết  đắc ý: "Đó là đương nhiên, nó   thể so với !"
" mà." Thao Thiết đảo mắt, "Ngươi    con mèo đó?"
Liên Kiều   xa: "Ta  chỉ ,  còn cho ngươi ăn nho, an ủi ngươi, ngươi quên  ?"
Thao Thiết kinh ngạc : "Cái gì là ngươi cho,   chủ nhân cho ?"
"Chủ nhân?" Liên Kiều cố ý kéo dài giọng, "Ồ, quên  với ngươi, hôm đó,  và Lục Vô Cữu kỳ thật  đổi hồn…"
Thao Thiết sững ,  cẩn thận nhớ  cảnh tượng hôm đó, càng nghĩ càng thấy  đúng, nó   chủ nhân   thể vì chuyện nhỏ bóc nho mà nửa đêm canh ba gọi nó dậy……
"Thì  là ngươi!"
Thao Thiết tức giận,  chỉ sai khiến nó, còn cố ý bịa  một con mèo   thật để dọa nó, thật quá đáng ghét, thế là nó vèo một cái bò dậy cầm thanh Thanh Hợp  tìm Liên Kiều tính sổ.
Liên Kiều nào ngờ nó  dám cầm kiếm, hung dữ  lệnh cho nó dừng , Thao Thiết đang tức giận,    chịu bỏ xuống.
Hai  cãi  om sòm, Lục Vô Cữu  bỏ mặc sang một bên,  lạnh lùng quát một tiếng: "Được ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Thao Thiết lúc  mới miễn cưỡng thu kiếm .
Liên Kiều thì chỉnh  y phục, vẻ mặt đắc ý.
Thao Thiết  liếc nàng một cái: "Đắc ý cái gì,    thật sự  mèo, ngươi tưởng ngươi  thể dọa   ?"
Liên Kiều vốn   đả kích nó, nhưng giọng điệu của Thao Thiết thật sự quá đáng ghét, thế là nàng hung dữ  : "Sao   , con mèo đó    bịa ,    thấy sách của Lục Vô Cữu , quyển sách đó  lật đến cong cả mép,   chừng Lục Vô Cữu  sớm nuôi nó ở bên ngoài, mỗi ngày ôm ấp hôn hít, do ngươi   thôi."
Thao Thiết  đả kích nặng nề, cẩn thận  về phía Lục Vô Cữu: "Chủ nhân, là thật ?"
Lục Vô Cữu liếc  Liên Kiều, như  điều suy nghĩ.
Liên Kiều vội vàng : "Ta   lén xem, là quyển sách tự rơi , vô tình    thấy thôi!"
Quyển sách đó rõ ràng là để trong hộp gỗ. Lục Vô Cữu  vạch trần nàng, chỉ nhàn nhạt  với Thao Thiết: "Ngốc quá, cũng  chắc mang về, ngươi gấp cái gì?"
Thao Thiết lập tức  vui vẻ, so đo với một con mèo ngu ngốc  gì? Nó là thần thú oai phong lẫm liệt,   chừng   con mèo  còn  nhờ nó bảo vệ.
Thế là Thao Thiết kiệt sức yên tâm  nghỉ ngơi.
Liên Kiều  nổi lên hứng thú,  gần nháy mắt: "Ngươi thật sự nuôi một con mèo ở bên ngoài ? Mau  cho  , con mèo đó màu gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-107.html.]
Lục Vô Cữu liếc nàng một cái, như  như : "Trắng,   trắng như tuyết."
"Mèo trắng ?" Liên Kiều thích nhất là những cục bông nhỏ trắng trắng đáng yêu, nàng  hỏi tiếp, "Vậy cảm giác sờ thế nào, là lông mềm   cứng?"
Lục Vô Cữu : "Mềm,  mềm."
Mắt Liên Kiều sáng lên: "Nuôi thế nào,   bóng bóng mượt mượt ?"
Lục Vô Cữu hồi tưởng  một chút: "Ừm,  mượt."
"Nói như , đây là một con mèo nhỏ trắng như tuyết, mềm mại thơm tho  bóng mượt?" Liên Kiều   thể tưởng tượng  nó đáng yêu đến mức nào, "Nếu cho ,   thể ôm ấp hôn hít cả ngày!"
Lục Vô Cữu cũng  phản bác.
Liên Kiều   ánh mắt của  liền   thật sự thích,  thắc mắc : "Đáng yêu như ,  ngươi  thể nhịn   mang nó về?"
Lục Vô Cữu giật giật khóe môi: "Con mèo   kiêu ngạo, tính tình  ."
Quả nhiên là một con mèo  xa xinh , Liên Kiều  bụng hiến kế cho : "Tính tình   ,  ngươi  vuốt ve nó nhiều hơn, dỗ dành nó, ngươi  với nó, nó đương nhiên cũng sẽ thích ngươi."
Lục Vô Cữu nhướng mày: "Ồ?"
Liên Kiều  hào phóng : "Hồi nhỏ   nuôi hai con mèo,   kinh nghiệm,   nếu ngươi    thế nào  thể đến hỏi , bảo đảm con mèo nhỏ  sẽ  lời ngươi răm rắp,  nũng mỗi ngày, còn  thể cho ngươi sờ bụng,   gì thì ."
Lục Vô Cữu  nhếch môi: "Được."
Thấy    chăm chú, Liên Kiều cũng  hài lòng,  ghé sát  : "Vì ngươi   lòng như , xem  cũng là  yêu mèo,   sẽ  thêm cho ngươi  một bí quyết nuôi mèo."
Lục Vô Cữu  nàng: "Bí quyết gì?"
"Chỗ mèo nhỏ thích nhất  sờ…" Liên Kiều  tủm tỉm, "Mèo nhỏ thích nhất  sờ đầu, sờ cằm, còn  mèo thích nhất  sờ đuôi, ngươi  sờ, nó sẽ chổng m.ô.n.g lên."
Liên Kiều  mẫu một chút, cành cây nhỏ phía  giống như đuôi mèo lắc lư.
Ánh mắt Lục Vô Cữu tối sầm : "Được,   thử xem."
Liên Kiều kỳ thật  ý đồ riêng, dạy  dỗ dành mèo nhỏ gì đó kỳ thật là đang ru ngủ , mục đích thực sự của nàng là nhân lúc  vui vẻ xin thanh kiếm rơi xuống .
Nàng nhặt Thanh Hợp rơi  mặt đất lên, hắng giọng: "Nuôi mèo thật sự  dễ dàng,   thể giúp ngươi, nhưng mà, ngươi cũng nên  chút thành ý chứ?"
Nàng    rõ ràng , Lục Vô Cữu chỉ cần  ngốc thì nên chủ động nhường thanh kiếm  cho nàng, dù  đây là kiếm nữ tử dùng,    kiếm ,  cần thêm một thanh nữa.
 sắc mặt Lục Vô Cữu  nhàn nhạt: "Nếu nàng dạy , cho nàng sờ một cái cũng ."