Thu dọn xong xuôi, Liên Kiều tự an ủi  một hồi lâu mới  bộ như   chuyện gì mà bước  ngoài.
Nhìn Lục Vô Cửu vẫn giữ vẻ lạnh nhạt thường ngày, dường như  hề phát hiện gì. Không những thế,  còn đưa thanh kiếm  cho nàng.
Lúc , tâm trạng Liên Kiều mới nhẹ nhõm hơn. Nếu  bẽ mặt   thêm  nữa, nàng thật chẳng  sống nữa!
Thanh Thanh Hợp quả nhiên là thần binh. Sau khi Liên Kiều nhỏ m.á.u nhận chủ, nó hóa thành chiếc vòng tay hình rồng, cuộn ba vòng quanh cánh tay  của nàng.
Vảy rồng ánh bạc lấp lánh, đầu rồng ngẩng cao kiêu hãnh. Không chỉ là một thanh kiếm quý, mà khi  vòng đeo tay cũng khiến    xiêu lòng.
Liên Kiều mừng rỡ  buông tay, mân mê hồi lâu.
Lúc , Lục Vô Cửu đang chăm chú  bức họa Ly Cơ, ánh mắt sâu thẳm.
Liên Kiều tiến  gần: “Còn   gì? Không bằng nghĩ cách  ngoài  .”
Lục Vô Cửu trầm ngâm: “Chẳng lẽ nàng  thấy bức họa  đang chỉ đường ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh mắt Ly Cơ  tranh hướng về cửa động. Liên Kiều liếc  qua, : “Cửa  chỉ  một, bất kể thế nào cũng chỉ  thể thử  tiếp. Chẳng   đó ngươi  xa thêm mấy bước  phát hiện đống xương trắng và bức họa  ? Có lẽ cứ  tiếp sẽ tìm  lối .”
Lục Vô Cửu khẽ nhếch môi  lạnh: “Nàng nghĩ Ly Cơ  bụng đến mức chỉ đường cho kẻ lạc lối  ?”
Liên Kiều á khẩu, thoáng  bức họa mà lòng  khỏi hoài nghi về câu chuyện xưa các sư phụ từng kể.  Ly Cơ là  thế nào, chỉ dựa  một bức họa thì quả thực khó mà phán đoán .
Liên Kiều  đầu  đống xương trắng la liệt  mặt đất, cũng trầm ngâm: "Ly Cơ    nàng  , nhưng   năm đó khi Côn Luân Thần Cung đại loạn, nàng  đúng là  g.i.ế.c tất cả  .
Trong hang động kỳ quái    nhiều tu sĩ trốn ,  lẽ chính là những   nàng  truy sát chạy trốn năm đó. Nếu đúng như , Ly Cơ  những sẽ  chỉ đường cho họ, mà để  bức tranh và thanh kiếm , ngược  là để trấn áp và g.i.ế.c sạch bọn họ.
Vậy nên, cửa hang trắng xóa mà nàng     là lối , mà là một ảo trận, chỉ là   cho họ kiệt sức mà chết?"
Liên Kiều   về phía  một đoạn, quả nhiên  thấy một vài bộ xương  đường núi. Những t.h.i t.h.ể  vẫn còn nguyên vẹn,  lẽ là những tu sĩ  tránh  công kích của Thanh Hợp, nhưng cuối cùng   , kiệt sức ngã xuống  con đường dẫn đến ánh sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-109.html.]
Như  xem , cửa hang  ánh sáng và gió    là lối  thật sự,  lối  thật sự ở ?
Liên Kiều khó hiểu: "Nếu Hàn phương sĩ   thể luyện thuốc ở đây,  mang thuốc  luyện  ngoài, chứng tỏ  nhất định thường xuyên lui tới nơi . Vậy xem , lối   hẳn là  khó tìm,  chỉ là một phương sĩ mà còn tìm ,  lý nào chúng    tìm ."
Lục Vô Cữu mím môi, đột nhiên  về hướng ngược  với cửa hang: "Có lẽ chúng   nghĩ quá nhiều. Hữu vô tương sinh, thật giả khó phân, nếu  thì  vẻ là lối     lối ,  thì  thì  vẻ là đường cùng cũng  chắc  là đường cùng."
Liên Kiều cũng  về phía vách đá đối diện. Không  vì , nàng cảm thấy hang động   giống với bốn bức tường mà họ gặp   đầu tiên, càng cố gắng thoát  thì càng   . Lò luyện đan của Hàn phương sĩ ở bên trong, chứng tỏ khi    hẳn là cũng chỉ ở bên trong,  lối   lẽ ở gần lò luyện đan,  ... chính là vách đá đối diện ?
Liên Kiều chỉ  vách đá: "Ngươi  là chỗ  ? Mắt Ly Cơ  bịt kín,   đang ám chỉ chúng  luôn  cảnh tượng  mắt đánh lừa?  nếu nàng   g.i.ế.c , tại   để  manh mối?"
"Thử xem sẽ ." Lục Vô Cữu cân nhắc, nhắm mắt xoay   về phía vách đá đối diện với cửa hang.
Thế là nàng cũng nhắm mắt .
Vừa nhắm mắt, gió ở cửa hang dường như càng lúc càng nhỏ. Họ chậm rãi  về phía ,  một lúc, lẽ   đụng  vách đá , nhưng phía   chẳng  gì. Hai  họ chợt hiểu ,  là đoán đúng phần lớn .
Họ  tiếp tục nhắm mắt  về phía , đột nhiên đụng  một cánh cửa…
Mà Liên Kiều nhớ, trong hang động  vốn   cửa,  cánh cửa , hẳn là lối  thật sự.
Quả nhiên, họ đưa tay đẩy, cánh cửa liền mở , gió đêm mát lạnh thổi  mặt, mang theo một chút hương hoa, là mùi hương đặc trưng của đào yêu ở Giang Lăng thành.
Ra !
Liên Kiều mở mắt   nữa, chỉ thấy  mặt  một tấm bình phong, cách đó  xa  một thùng tắm đang bốc  nóng,  trở về nơi mà họ rơi xuống hang động lúc ban đầu.
, khác biệt là, Hàn phương sĩ  biến mất.
Điều  cũng  kỳ lạ, dù  họ cũng ở bên trong gần một ngày một đêm , Hàn phương sĩ chắc chắn  thể nào ở  chờ họ bắt.
Chỉ là Liên Kiều cúi đầu  xuống, phát hiện  chân chỉ là mặt đất bình thường,  hề  vết nứt nào. Nàng  tìm kiếm cơ quan xung quanh, cũng  thể mở  mặt đất .