Hắn vén áo lên, chỉ thấy  n.g.ự.c vết sẹo chằng chịt, còn  một vết thương dài bằng bàn tay đang chảy máu,  thể tưởng tượng mỗi ngày   chịu đựng đau đớn đến mức nào.
Uyển Nương  xong liền  lớn, hoa đào   ào ào rơi xuống, Ngô Vĩnh lập tức tiến lên an ủi nàng: “Không  ,  vốn cũng sắp hết thọ , dùng một năm của , đổi lấy cho nàng sống thêm vài ngày, cũng đáng giá.”
Ánh mắt hai  quấn quýt, tình thâm  thôi, Triệu thái thú  bên cạnh  giống như  ngoài.
Ngô Vĩnh ho khan vài tiếng: “Thái thú đại nhân đừng trách,  đây  bảo ngài cắt máu, cũng là  thử lòng ngài đối với Uyển Nương, thấy ngài thật lòng với nàng,  liền   bỏ ý định xuất hiện nữa, nhưng   ngờ, Uyển Nương thông minh, dựa theo một chút manh mối mà các vị tiên nhân tiết lộ,  đoán   là ai,   thể  xuất hiện.”
Uyển Nương cũng  Triệu thái thú, trong mắt hiện lên vẻ áy náy: “Đại nhân đại ân, chung quy là Uyển Nương hữu duyên vô phận…”
Triệu thái thú thở dài một , cuối cùng cũng   gì thêm.
Lúc , Ngô Vĩnh  lấy  một bọc thuốc  luyện chế xong, : “Đây là thuốc  luyện chế  trong mấy ngày nay, chư vị cứ cầm lấy, cũng  thể tạm thời cứu nguy. Ta e rằng  còn sống  bao lâu nữa,  khi  chết, các vị tiên nhân  thể dùng m.á.u thịt của   thuốc, coi như là chuộc  một chút tội .”
Hắn    ho, sắc mặt tiều tụy, xem  những ngày  vì luyện thuốc cho bách tính  thành  lấy  ít máu, hơn nữa   vì Uyển Nương, vết thương còn  lành  cố  ngoài, xem  cũng  chống đỡ  bao lâu nữa.
Lúc , rễ cây  chân Uyển Nương cũng  cắm sâu  trong đất, Ngô Vĩnh  cho nàng uống thuốc, nàng  mỉm  lắc đầu, Ngô Vĩnh thở dài một tiếng, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.
Vì , Liên Kiều  đầu tiên tận mắt chứng kiến một  biến thành cây đào.
Chỉ thấy rễ cây càng cắm càng sâu, Uyển Nương cũng từ từ  thẳng dậy, khuôn mặt nàng ẩn hiện giữa những bông hoa đào, giống như Chu Kiến Nam  thấy khuôn mặt  trong rừng đào .
Sau đó, Ngô Vĩnh vuốt ve khuôn mặt nàng, trơ mắt  khuôn mặt nàng dần dần biến mất, cho đến khi nụ   khóe môi cũng tan biến, cuối cùng Uyển Nương   biến thành một cây đào, lá cây khẽ lay động, như đang kể câu chuyện buồn vô tận.
Lúc , Ngô Vĩnh cũng  kiệt sức,  khi giao mảnh vỡ Khung Đồng Ấn và thuốc ,  dựa  cây đào mà Uyển Nương hóa thành, từ từ nhắm mắt .
Máu thịt của ông  chính là thuốc, bên ngoài cửa sổ   tu sĩ trúng độc  tiến lên hành động, nhưng khiến bọn họ thất vọng, cũng khiến chính Ngô Vĩnh  ngờ tới là…  khi ông  chết, từ  t.h.i t.h.ể mọc  một mầm non, nhanh chóng lớn lên,  nhanh, liền hút khô t.h.i t.h.ể của ông , cũng mọc thành một cây đào.
Hai cây đào  cạnh , cành lá ôm lấy , khi  gió thổi qua, lá cây xào xạc, dường như đang  chuyện khe khẽ, thì thầm.
Triệu thái thú im lặng thở dài, cuối cùng để  căn phòng  cho bọn họ, dự định   sẽ biến nơi  thành một vườn hoa nhỏ.
…
Sau khi  ngoài, Liên Kiều   những cành lá xanh mướt , trong lòng cảm thán một trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-117.html.]
“Cây  thể  chuyện với cây  ?”
Lúc , Lục Vô Cữu liếc  nàng, : “Nàng sẽ sớm  thôi.”
Liên Kiều hoang mang,  đó chỉ  thấy Chu Kiến Nam hét lên một tiếng: “Liên Kiều, hoa  đầu ngươi hình như sắp tàn , sắp kết đào .”
“Cái gì?”
Liên Kiều lập tức dựng tóc gáy, nhanh chóng dùng một tay còn  lấy  chiếc gương nhỏ,  , quả thật là .
Lục Vô Cữu c.h.ế.t tiệt, thì  là đang mỉa mai nàng sắp biến thành cây !
Nàng lập tức  lo lắng, Ngô Vĩnh  cũng chỉ  nửa vời, thuốc  để  chỉ  thể ức chế,  thể trị tận gốc loại độc ,  giải độc , e rằng  tìm  thi cốt của  nam nhân  trộm  mới  hy vọng.
Liên Kiều lo lắng  yên,    tìm đây?
 hiện tại cũng  còn cách nào khác, chỉ  thể nhanh chóng bôi một chút thuốc ức chế.
Vì , Yến Vô Song và Chu Kiến Nam giúp đỡ lẫn , còn Liên Kiều thì dùng thuật khống chế nước, bôi thuốc một cách chính xác lên lá cây   .
Vân Mộng Hạ Vũ
Đổ mồ hôi hột, nàng  tìm khăn tay lau mồ hôi, lúc , một bàn tay đột nhiên đưa tới một chiếc khăn.
Liên Kiều lập tức nhận lấy lau một cái,  định cảm ơn,  đầu ,  phát hiện chiếc khăn  là do Lục Vô Cữu đưa, hơn nữa màu sắc , hình như vẫn là mấy chiếc khăn nàng cố ý đưa cho .
Hắn  mà  vứt  ?
 mà, đây hình như là khăn tắm của nàng thì ?
Liên Kiều nhất thời nghẹn lời, Lục Vô Cữu   tiếp: “Khăn của nàng, nàng ghét bỏ cái gì?”
Liên Kiều lập tức phản bác: “Ai ghét hả?”
Lục Vô Cữu  với giọng điệu u ám: “Nếu  ,   tiếp tục dùng?”
“Ta…” Liên Kiều mấp máy môi, cầm khăn tay của  như cầm củ khoai lang nóng,     chọc Lục Vô Cữu .
Đang tiến thoái lưỡng nan, Lục Vô Cữu đột nhiên khẽ  một tiếng: “Đã dùng thuật thanh tẩy , yên tâm.”