Liên Kiều gật đầu: " mà, ngươi   giống  , mang theo linh xà của ngươi đến."
Khương Thiệu sửng sốt,    nàng sợ rắn, cũng  từng  lời , đây là   từ ?
Chắc là nhớ nhầm , Khương Thiệu   : "Đương nhiên,    cần lo lắng. Vậy... tối nay giờ Tuất, bến Phong Lăng,  gặp  về?"
"Được." Liên Kiều sảng khoái đồng ý, trong mắt lóe lên một tia tinh quang đắc ý.
Lục Vô Cữu   bọn họ  chuyện, tay chắp  lưng, lạnh lùng bỏ .
…
Đêm xuống, trăng sáng  thưa, gió nhẹ nhàng thổi bên bờ sông.
Giờ Tuất  đến, bến Phong Lăng đèn đuốc sáng trưng soi bóng xuống mặt nước, thuyền hoa lướt sóng, một chiếc thuyền hoa treo vài chiếc đèn lưu ly cực kỳ  mắt  cập bến,  thuyền còn  một ca kỹ ôm đàn tỳ bà, tay nhẹ nhàng gảy dây, ngân nga hát, thật tao nhã.
Khi Liên Kiều đến, Khương Thiệu đang lắc lư  khúc hát, thấy nàng đến, liền  dậy nghênh đón, quả thật  vài phần phong độ của công tử.
Tuy nhiên, hai  lịch sự, rơi  mắt   một chiếc thuyền rồng đối diện,  là một ý nghĩ khác.
Chỉ thấy Lục Vô Cữu  một   thuyền rồng, cầm chén rượu, ánh mắt lạnh lẽo, khiến  chèo thuyền tưởng rượu  ngon, vội vàng tạ : "Nếu   ý, công tử   đổi một bình khác ?"
Lục Vô Cữu thản nhiên ừ một tiếng.
Tuy nhiên, nếu là  quen thuộc với  thì sẽ     vị giác, rượu gì đối với  cũng  khác biệt. Thứ thật sự khiến  khó chịu   là rượu, mà là hình ảnh chiếc thuyền hoa đối diện phản chiếu trong chén rượu.
Chỉ thấy  lơ đãng, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua cửa sổ thuyền hoa đối diện, thỉnh thoảng  thấy rèm cửa  gió đêm thổi bay và hai  đang uống rượu phía  rèm, lông mày  nhíu .
Một lúc , bóng   thuyền  dậy, Lục Vô Cữu cũng đặt chén rượu xuống, thong thả  dậy.
Lúc , Liên Kiều uống  nửa bình rượu,   say, nên lấy cớ  ngoài hóng gió cho tỉnh rượu, ai ngờ  lên bờ,  đụng  một  cứng ngắc.
Nàng ôm trán định xin , xoa xoa má, xuyên qua màn đêm mờ ảo,  phát hiện    mặt nàng là Lục Vô Cữu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kỳ lạ,  hôm nay   cứ xuất hiện thần bí như ,  còn luôn xuất hiện  mặt nàng.
Nàng  định hỏi, Lục Vô Cữu  cau mày mắng nàng một trận: "Nàng uống bao nhiêu ,  mặt đỏ bừng lên thế ?"
Lục Vô Cữu mặc áo đen hòa  màn đêm, chỉ  đai ngọc bên hông tỏa  ánh sáng êm dịu.
Liên Kiều bực bội: "Liên quan gì đến ngươi,  thích uống thì uống."
Rồi  thắc mắc: "Chẳng  ngươi ghét nhất kiểu chợ đêm đông đúc ồn ào  ,  cũng  đây?"
Lục Vô Cữu thản nhiên liếc mắt: "... Là Thao Thiết  đến,  chỉ là dẫn nó  ngoài chơi thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-120.html.]
Liên Kiều  về phía chợ đêm, quả nhiên  thấy trong đám đông một nhóc mập mạp hai tay cầm kẹo hồ đang l.i.ế.m ngon lành.
Chỉ  ăn,  béo như  !
Liên Kiều thầm khinh bỉ Thao Thiết một phen, xoay  định  , Lục Vô Cữu  : "Đã trễ thế  , nàng còn định   ?"
Liên Kiều  đám đông tấp nập: "Cũng  tính là muộn mà,   chẳng  mới  ngoài ?"
"Hơn nữa." Nàng  kỳ lạ, tiến  gần  chằm chằm , "Hôm nay ngươi   , cứ lạnh lùng như , giống như  ai chọc giận ngươi, chẳng lẽ là thấy    hẹn, còn ngươi thì , nên ghen tị?"
Lục Vô Cữu  mặt : "Nói bậy."
Liên Kiều hừ một tiếng: "Ngươi cứ cứng miệng !  mà, tối nay   việc bận, cho dù ngươi thấy   ai nên ngại,  tìm   cùng, cũng   ,  còn    uống rượu với Khương Thiệu."
Vừa nhắc đến cái tên , sắc mặt Lục Vô Cữu  sa sầm.
Khi Liên Kiều xoay ,  cụp mắt  nhỏ: "Ta phát tác ."
Mấy  men trong  Liên Kiều lập tức bay biến mất phân nửa, vội vàng dịch  gần: "Lúc ?"
Lục Vô Cữu nhíu mày dường như  khó chịu: "Ta    ."
Liên Kiều  buồn bực, bên trái Khương Thiệu vẫn đang đợi nàng, bên  Lục Vô Cữu  phát tác,   cùng lúc thế ?
Nàng nhanh chóng suy nghĩ, vẫn là bên Lục Vô Cữu quan trọng hơn, bèn : "Hay là,  hôn ngươi , tạm thời giảm bớt, đợi lát nữa giải quyết xong Khương Thiệu    giải độc cho ngươi?"
Lục Vô Cữu cụp mắt: "Nàng còn   ?"
Liên Kiều nhướng mày: "Đương nhiên , cơ hội khó  ."
Nàng thành thạo kiễng chân lên, cố mãi mà Lục Vô Cữu vẫn  cúi đầu.
Liên Kiều ngạc nhiên: "Chẳng  ngươi phát tác  ? Sao trông   vẻ gì là khó chịu ?"
Nàng đưa tay định chạm  trán Lục Vô Cữu, lúc , Lục Vô Cữu  nắm lấy tay nàng ấn lên cây.
Vậy là dòng suy nghĩ của Liên Kiều tạm thời  cắt ngang,   áp   cây thô ráp, môi kề môi,  thở quấn quýt.
Một lúc lâu , Liên Kiều sốt ruột   , nhưng cứ hễ nàng vùng vẫy, Lục Vô Cữu  giữ gáy  cho nàng cựa quậy, còn cắn nàng một cái thật mạnh.
Liên Kiều hít một , đẩy  : "Ngươi  gì ,  còn  gặp   nữa!"
Lục Vô Cữu dùng đầu ngón tay lau vết m.á.u  môi, giọng điệu bình thản: "Không cẩn thận."
Lưỡi va  răng là chuyện khó tránh khỏi, huống chi là hai  vốn  quen thuộc.