Giang Lăng từ xưa  phồn hoa, ban đêm   giờ giới nghiêm,  sông trôi nổi vô  đèn hoa đăng lấp lánh,  cầu bên bờ sông   chen chúc, tụ tập thành từng nhóm nhỏ, đều là nam thanh nữ tú  dạo đêm, tay cầm kẹo hồ lô, hoặc xách một túi điểm tâm,   vui vẻ.
Liên Kiều thấy mới lạ, cũng mua mấy chiếc đèn hoa đăng, định tìm Yến Vô Song và Chu Kiến Nam cùng thả đèn, nhưng  quanh cũng  thấy.
Nàng huých Lục Vô Cữu: “Ngươi cũng giúp  tìm xem, đông  mới vui.”
Lục Vô Cữu  đầu , đúng là  thấy phía Tây  hai bóng  khả nghi, đang chen chúc  một quầy hàng nhỏ mặc cả.
  nheo mắt ,   gì, mà khi Liên Kiều định  tới thì  chắn ngang,  liếc mắt về hướng ngược , : “Bên …”
“Hình như bọn họ   qua đó.”
Liên Kiều ồ lên một tiếng: “Sao   thấy?”
Nàng liền  về phía Đông tìm, đương nhiên, càng  xa càng  tìm , vòng vo một hồi, nàng mệt quá, đành bỏ cuộc, bèn chia đèn hoa đăng trong tay cho Lục Vô Cữu.
“Thôi, nếu  tìm thấy bọn họ thì cho ngươi .”
Lục Vô Cữu  nhận, dường như chê trẻ con.
 Liên Kiều thật sự cầm  hết, bèn nhét  lòng  một cái, ép  cùng  thả đèn.
“Nhất định  cầm,   mới giúp ngươi giải độc đấy, keo kiệt   gì? Hơn nữa,   ước, dù ngươi  ước thì cũng  giúp  ước!”
Lục Vô Cữu cau mày, lúc  mới dùng một ngón tay nhấc một chiếc đèn hoa đăng lên.
Liên Kiều cẩn thận châm lửa cho đèn,   theo những nam nữ khác xung quanh, thành tâm thành ý  điều ước,  đó chắp tay cầu nguyện.
Còn về điều ước, đương nhiên là mong sớm giải  cổ trùng   bọn họ.
Nàng  thành khẩn, sợ ông trời   thấy, còn lẩm bẩm vài ,  ép Lục Vô Cữu cùng nàng ước điều , nguyện lực của hai  cộng , càng thêm thành tâm.
Mở mắt , nàng  thấy Lục Vô Cữu khoanh tay  đó, cứ  đèn hoa đăng trôi .
Liên Kiều cau mày: “Nhanh , ngươi  ước  đó?”
“Ước .” Lục Vô Cữu thản nhiên  về phía chiếc đèn hoa đăng đang trôi .
Liên Kiều  yên tâm, còn  kiểm tra, nhưng Lục Vô Cữu  trầm mặt xuống, nghiêng  chắn .
“Còn  , một cái đèn hoa đăng mà nàng   loạn đến bao giờ?”
Liên Kiều liếc mắt , xác nhận  đèn hoa đăng  chữ, lúc  mới thôi, dù   chắc chắn cũng  sớm giải cổ, cho dù  qua loa một chút cũng sẽ  phản tác dụng, bèn kéo  tiếp tục hòa  dòng   tiếp.
Chợ đêm  náo nhiệt, Liên Kiều thấy cái gì cũng lạ,   còn  Thao Thiết mỗi tay cầm một cái kẹo hồ lô, đến lượt , nàng chọn tới chọn lui thấy cái nào cũng , cũng chọn hai cái, một cái hình con thỏ, một cái hình con cáo, yêu thích  buông tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-123.html.]
Nàng còn hào phóng cho Lục Vô Cữu một cái, nhưng nghĩ   cũng  nếm  mùi vị, bèn lấy , quyết định vẫn là đừng lãng phí.
Sắc mặt Lục Vô Cữu cứng đờ,  khó coi.
Cứ    dạo như , Liên Kiều nhanh chóng  cầm hết đồ, tất cả đều nhét  tay Lục Vô Cữu.
Lục Vô Cữu cũng  từ chối, nhưng khi  ngang qua một quán rượu,  đột nhiên dừng , cả  tỏa  một luồng  nóng bất thường.
Hắn  như   chuyện gì, tiếp tục  về phía , nhưng  nóng   hề  ý định dừng .
Liên Kiều cũng phát hiện , khi đưa đồ cho Lục Vô Cữu, nàng vô tình chạm  tay , lập tức  bỏng.
“Nóng quá. Còn yết hầu của ngươi nữa, cũng đổ mồ hôi ,   giống như phát tác nữa ?”
Lục Vô Cữu liền chắp tay   lưng: “Nàng nghĩ nhiều . Chỉ là  bộ lâu nên  nóng thôi.”
Liên Kiều lúc  mới phát hiện  mua quá nhiều đồ, hai tay   xách  hết, hơn nữa, hình như  tiền  cũng là do  trả.
Nàng vội vàng nhận lấy, ngượng ngùng ho khan: “Những thứ    đều là của , ngươi cũng  phần mà. Hiếm khi  ngoài một , nếm thử nhiều món một chút thì .”
“Cho ?” Lục Vô Cữu nhướng mày, “Nàng chắc chắn  nếm  vị ?”
Liên Kiều cứng họng, đúng là quên mất chuyện , nàng  tham ăn một chút,  cần  vạch trần nàng như  ! Bèn tức giận giật  đồ ăn trong tay .
“Tuy nhiên.” Lục Vô Cữu chợt nảy  ý tưởng, “Nếu nàng thật sự  cho , cũng   là   cách.”
Liên Kiều hiểu ý , tuy    vị giác, nhưng  thể nếm  hương vị trong miệng nàng qua nụ hôn, bèn cau mày: “Ý ngươi là,  nếm ,  đó để  hôn ngươi?”
Lục Vô Cữu  hiệu  đống đồ trong tay: “Tối nay nàng ăn uống gì đều là  trả tiền,   ?”
Liên Kiều: “…”
Quả nhiên là ăn của  keo kiệt, bất đắc dĩ, nàng vẫn đồng ý.
“Vậy ngươi  nếm mùi vị gì? Nói ,   thích ăn cay,  thích ăn chua,  ăn  đồ đắng, còn  thì , nhưng cũng   ăn nhiều…”
Liên Kiều liệt kê tỉ mỉ, Lục Vô Cữu dường như  mất kiên nhẫn, liếc mắt  quán rượu bên cạnh: “Ở đây.”
Liên Kiều ngẩng đầu: “Hóa  ngươi  nếm thử vị rượu !”
Lục Vô Cữu  bước  cửa, thúc giục: “Còn  ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Liên Kiều xách váy đuổi theo: “Gấp cái gì.”
Vào trong, Lục Vô Cữu gọi đầy một bàn mười mấy loại rượu, mỗi loại rót một chén nhỏ.