Vì  Liên Kiều lấy từ trong túi gấm  một viên kim đan: “Không cần  chữa trị thì thôi, viên kim đan  ngươi nhất định  nhận lấy, đây là bí phương gia truyền của Liên thị chúng , trị nội thương  hiệu quả. Lần  ngươi lời to , nọc rắn ngươi hút cho  tính là gì, hút một trăm  cũng  quý giá bằng viên kim đan .”
“Không cần.” Lục Vô Cữu trầm mặt.
Khi   chuyện, Liên Kiều nhanh tay nhanh mắt nhân lúc  mở miệng liền nhét viên kim đan  miệng ,  đó khép cằm  .
Lục Vô Cữu cau mày, Liên Kiều lập tức bịt miệng  , hung dữ : “Không  nhả ,  dính nước bọt của ngươi ,   cần nữa!”
Lục Vô Cữu  đôi mắt sáng long lanh của nàng, cuối cùng cũng   gì nữa, khi    sờ khóe môi, sắc mặt rõ ràng   hơn một chút.
Liên Kiều khẽ hừ một tiếng, hóa  là cứng đầu.
Lúc ,  khi trận pháp  phá, khói bụi bên  tan , Khương Thiệu và những   cùng  ngã  mặt đất, trông cũng  thương  nhẹ.
Khương Thiệu lau vết m.á.u  khóe môi,  quanh bốn phía,  nhanh liền phát hiện  hai bóng  một đen một trắng   từ phía  sườn đồi, bèn sa sầm mặt mày  tới.
“Quả nhiên là các ngươi, mảnh vỡ  là giả, các ngươi liên thủ lừa ?”
Liên Kiều liếc mắt  : “Ăn miếng trả miếng thôi, Khương đại công tử chẳng  cũng chuẩn  hai cỗ xe ngựa giống hệt , còn đặc biệt tìm  tử tu luyện hỏa hệ để đối phó  ?”
Khương Thiệu  vạch trần ngay  mặt,  chút lúng túng,  thở dài: “Liên  ,  vốn    tay với , nhưng  cứ bám riết  tha,  cũng  còn cách nào khác. Hay là thế ,  giao mảnh vỡ cho , đợi  chế  thuốc giải  sẽ trả  cho ,  ?”
Liên Kiều mỉm : “Khương đại ca    lắm,    ngươi giao bộ hài cốt đó cho , để  chế tạo thuốc giải?”
“Muội…” Sắc mặt Khương Thiệu tái mét,  nàng chằm chằm, “Muội  đừng quá đáng, độc   , e rằng là do các ngươi âm thầm hạ xuống đấy,    còn  thể tin tưởng các ngươi?”
Liên Kiều vẫn mỉm , nhưng trong nụ   ẩn chứa sát khí: “ mà, rõ ràng ngươi  đào hài cốt  từ lâu,  nắm trong tay  chịu  cho chúng  , cứ thế  chúng  trúng độc, tâm địa ngươi độc ác như , chúng     thể tin tưởng ngươi?”
Khương Thiệu nheo đôi mắt dài: “Muội  thật là khéo miệng, nếu   ai chịu nhượng bộ,  cứ tiếp tục như  , nhưng các ngươi bây giờ trúng độc  sâu, e rằng  đến ba ngày nữa sẽ thật sự biến thành cây, còn …”
Hắn liếc  cành đào  mới nhú mầm  tay , mỉm : “Vẫn còn chịu đựng , còn  chút thời gian. Mấy ngày nay nếu   đổi ý, cứ đến tìm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-129.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Được thôi.” Liên Kiều cong mắt, “ mà, ai cầu xin ai  thì còn   …”
Mềm  , cứng cũng  xong, Khương Thiệu   hết cách,  lạnh một tiếng  phẩy tay áo bỏ .
Liên Kiều thì chọc chọc  cánh tay Lục Vô Cữu: “Cứ để   như thế,   chứ?”
Lục Vô Cữu thản nhiên: “Không ,     dính mê hồn hương, một khi suy nghĩ sâu xa liền dễ dàng rơi  giấc mơ, đến lúc đó Mộng Mạc sẽ  theo mùi hương mà đến, nuốt chửng giấc mơ của , chúng  chỉ cần  chờ là .”
Liên Kiều khẽ ngửi ngửi, trong  khí quả nhiên  một mùi hương thoang thoảng, cực kỳ nhạt, nếu  chú ý, e rằng sẽ chỉ coi là hương thơm của cỏ cây xung quanh.
Vì Lục Vô Cữu  sắp xếp  thỏa, Liên Kiều bèn cùng  trở về phủ Thái thú, chờ Khương Thiệu  mơ.
…
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Liên Kiều  trong phòng     yên, nhịn    dò xét động tĩnh bên phía Khương Thiệu, chỉ tiếc là  khi vạch mặt,  cũng  thèm giả vờ nữa, bốn phía phòng đều đặt kết giới, Liên Kiều căn bản  thể nào vươn tay qua .
Nàng một  chờ đợi quá sốt ruột, bèn đến phòng Lục Vô Cữu chờ cùng .
Những ngày    thường xuyên, ngay cả Thao Thiết cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí còn miễn cưỡng xách ấm  rót  cho nàng, hỏi nàng  uống  gì.
Liên Kiều   uống loại nào cả,  chỉ   của Lục Vô Cữu: “Ta  uống của .”
Nhóc mập tức giận: “Ngươi đừng  nước  tới! Đây là thứ ngươi  thể uống ?”
Liên Kiều mỉm  tiến  gần: “Ta  những uống, mà    của    uống lúc nào thì uống, dù   cũng  nếm  vị gì, để đó cũng lãng phí.”
Thao Thiết im lặng, ngay cả bí mật   vị giác chủ nhân cũng  cho nàng   ?
Nó kỳ quái đánh giá Liên Kiều, thấy nàng  giống như đến  khách, ngược  giống như coi nơi  là phòng của , ung dung tự rót  cho , còn ăn trái cây trong phòng, ăn xong  tiện tay lấy khăn tay của chủ nhân lau miệng.
Mỗi một việc đều là đang thách thức giới hạn, quả thực còn quá đáng hơn cả con mèo trong truyền thuyết , điều kỳ lạ là, chủ nhân tay cầm sách,  mà  coi như  thấy.
Thậm chí là khi Liên Kiều ăn trái cây  rơi vỏ lên sách của ,  khựng  một chút, cũng chỉ đưa tay phủi .