Chẳng lẽ cổ trùng  còn ngày càng nghiêm trọng hơn? Vậy    sẽ  ôm nàng ?
Suy đoán  quá đáng sợ.
Liên Kiều dùng ánh mắt  hiệu cho Lục Vô Cữu rằng nàng sẽ  kêu lên,  hiệu liên tục, Lục Vô Cữu mới cuối cùng buông bàn tay đang bịt miệng nàng .
Hai   tách , Liên Kiều nhanh chóng dùng mu bàn tay lau miệng: “Này,   triệu chứng của ngươi nặng thêm  ,   thấy ngươi nóng hơn   nhiều thế?”
Lục Vô Cữu  cụp mắt, chậm rãi lau tay, chỉ đáp  một câu: “Nghĩ nhiều .”
Vẻ mặt lạnh nhạt, suýt chút nữa khiến Liên Kiều tưởng rằng cái nóng   là ảo giác.
“Không  ?”
Liên Kiều nghi hoặc, nhưng   thấy  khi Lục Vô Cữu lau tay một cách tao nhã, những ngón tay giấu  lưng  run rẩy.
Thực tế, cổ trùng   bắt đầu phát tác từ lúc chiều tối, Lục Vô Cữu lúc đầu  để tâm, chỉ là dần dần, từng đường kinh mạch bắt đầu ngứa ngáy, đến mức  thể khống chế, đầu óc mê man, mới bất đắc dĩ  đến Bồng Lai Phong.
Đương nhiên, Liên Kiều cũng  dễ  lừa như , nàng suy nghĩ: “Hay là  thắp đèn lên nhé?”
Lục Vô Cữu lập tức ngăn cản, nhưng tay Liên Kiều nhanh hơn, nhẹ nhàng thổi một cái, ngọn nến lập tức sáng trưng.
Khoảnh khắc đó Lục Vô Cữu  che chắn, Liên Kiều  tinh mắt  thấy mồ hôi  yết hầu , kêu lên: “Còn   , ngươi đổ mồ hôi  kìa!”
Phải    chính là  năm xưa một  đơn đấu ba đại yêu, dù núi Thái Sơn sập xuống cũng  biến sắc,  thể khiến  đổ mồ hôi, ít nhất cũng chứng minh,  thật sự  chống đỡ nổi.
Liên Kiều bắt đầu mỉa mai: “Ồ,  nhớ mấy hôm    nào đó còn  kiêu ngạo mà, một chút tình cổ nho nhỏ, thế mà   chịu nổi  ?”
Lục Vô Cữu   cảm giác  vả mặt, ngược  mím môi: “Nàng hình như  vui? Nếu  nhớ  lầm thì   sẽ đến lượt nàng phát tác đấy.”
Liên Kiều lập tức nghẹn họng.
Tốt lắm, dám đe dọa nàng ?
Nàng  tủm tỉm: “Ta nào  vui, rõ ràng là  đang quan tâm điện hạ đó,   điện hạ   cảm thấy thế nào, cũng để   sự chuẩn .”
Lục Vô Cữu giọng điệu cứng nhắc: “Không  cảm giác gì.”
Liên Kiều đương nhiên  tin,   cảm giác ? Vậy nàng nhất định  thử xem, rốt cuộc là   cảm giác kiểu gì.
Nàng nhớ cổ trùng  phát tác  giữ  cách nhất định, nên cố ý giả vờ tìm đồ, từ từ lùi , cách xa  một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-16.html.]
Một bước, hai bước, khi nàng lùi đến bước thứ ba,  thể thấy rõ ràng, khuôn mặt trắng bệch của Lục Vô Cữu bắt đầu  giữ  bình tĩnh, bàn tay giấu  lưng cũng siết chặt hơn.
Đương nhiên, ánh mắt  nàng cũng như d.a.o găm, ngày càng sắc bén.
Liên Kiều mặc kệ, Lục Vô Cữu càng khó chịu, nàng càng vui vẻ. Nàng cố ý dẫm lên lằn ranh khiến  sụp đổ,     ba , lúc xa lúc gần, dù là kẻ ngốc cũng  thể nhận  điều bất thường.
Hơn nữa vẻ mặt của Liên Kiều  hề che giấu, cuối cùng ép Lục Vô Cữu đổ mồ hôi, lạnh lùng liếc nàng một cái: “Nàng chơi đủ ?”
Trên mặt Liên Kiều lập tức hiện lên nụ  đắc ý: “Ba bước! Lần  ngươi phát tác  thể cách  quá ba bước đúng ?”
“Nhàm chán.” Lục Vô Cữu nhếch mép.
Liên Kiều   thấy nhàm chán, thậm chí cuối cùng cũng  cảm giác đắc ý  lâu: “Lần   phát tác là trong vòng năm bước đấy,  ngờ cổ trùng  còn  đổi theo  nữa.”
Lục Vô Cữu phản bác: “Sao nàng     đổi theo thời gian,     đến lượt nàng sẽ thành trong vòng một bước?”
Liên Kiều sốt ruột: “Thì  ,   nữa ngươi vẫn là kẻ chịu thiệt!”
Vừa dứt lời, Lục Vô Cữu nhướn mày: “Ồ? Nàng hình như  mong chờ?”
Liên Kiều cũng cuối cùng nhận   đúng lắm.
Không , chịu thiệt? Chịu thiệt kiểu gì.
Nàng lập tức bịt miệng, chợt nghĩ đến, cũng   chỉ  phía  mới  thể chịu thiệt, liền vội vàng che váy  .
Lục Vô Cữu   bình tĩnh.
Liên Kiều bèn cố gắng giữ bình tĩnh,  cũng  sợ, nàng sợ cái gì? Biết  cổ trùng  để lâu  mất tác dụng . Thật sự  , cùng lắm thì cứ  thôi, nàng ngược   xem ai  tay !
 tối nay, còn  một chuyện quan trọng hơn.
Liên Kiều nắm tay ho khan hai tiếng, nghiêm túc : “Nếu ngươi  đến đây, chắc cũng  sự hành hạ của dược hiệu ,  , mấy ngày tới  sẽ  tìm mảnh vỡ Khung Đồng Ấn, ngươi    cùng ? Đương nhiên…ngươi đừng hiểu lầm,    ý gì khác, cũng    kết bạn đồng hành với ngươi.”
Lục Vô Cữu khi  nửa câu  thì sắc mặt bình tĩnh,  đến nửa câu  thì  nhíu mày, một lúc , chỉ  một chữ: “Được.”
Liên Kiều   thấy bộ dạng kiêu ngạo của  liền  nhịn  tức giận.
Vân Mộng Hạ Vũ
 ai bảo bọn họ  trói buộc với  chứ? Vì sớm ngày thoát khỏi bể khổ, vẫn nên nhanh chóng tìm đủ mảnh vỡ thì hơn.
Nàng nhịn xuống: “Vậy hẹn gặp  , bây giờ,   nghỉ ngơi .”
Nói xong, nàng   vẻ trịnh trọng dùng kiếm vẽ một đường  đất từ cạnh giường,  đó bê ghế dựa lưng  giường, : “Ngươi cứ ở đây, nếu dám đến gần, đừng trách   khách khí!”