Lục Vô Cữu liếc  đường ranh giới  hề  linh lực , ngay cả mí mắt cũng lười nhấc.
Sau đó,    ghế, cũng  chạm  giường, khoanh tay dựa  cột giường, nhắm mắt chờ nửa canh giờ còn  trôi qua.
Liên Kiều thì kéo màn, cẩn thận kéo ba lớp,   sấp bên màn  ngóng.
 ngoài tiếng gió núi thổi qua cành cây xào xạc,  còn tiếng động nào khác. Hơn nữa  thở của Lục Vô Cữu  nhẹ, nhẹ đến mức Liên Kiều dần dần buồn ngủ.
Thức trắng ba ngày liên tiếp, nàng thật sự  buồn ngủ, vốn định thức đến khi hết nửa canh giờ,  ngờ mí mắt nặng trĩu,  mà mơ màng ngủ  .
Đợi Liên Kiều mở mắt   nữa, trời  sáng rõ.
Nàng vén màn lên,  bật dậy, thấy quần áo   vẫn chỉnh tề,  hề xộc xệch, lúc  mới yên tâm.
 mà,  ngẩng đầu lên, nàng sững sờ——
Chỉ thấy chiếc yếm nhỏ tối qua nàng giấu ở đầu giường  mà  treo ngay ngắn  tay vịn ghế!
Trên yếm còn cắm một tờ giấy, nét chữ cứng cáp, giọng điệu kiềm chế.
…  khó để   ý tứ là nhắc nhở nàng   chú ý tư thế ngủ, đừng đá lung tung   khác.
Bàn tay Liên Kiều nắm tờ giấy  run rẩy, ý  là tối qua lúc nàng ngủ  đá yếm   Lục Vô Cữu?
Không thể nào, sẽ   hổ như  chứ!
Nàng tưởng tượng  hình ảnh Lục Vô Cữu dùng một ngón tay nhấc chiếc yếm của  lên, lập tức mặt đỏ bừng, lảo đảo, kêu lên một tiếng  vùi đầu  gối.
Bi thảm hơn là, chiếc yếm  nàng  mặc qua…
Chuyện  và chuyện cởi đồ  mặt Lục Vô Cữu  gì khác ? Liên Kiều che mặt, cảm thấy  vẫn nên tìm miếng đậu hũ đập đầu c.h.ế.t cho !
Sự kiện yếm nhỏ gián tiếp khiến Liên Kiều cả ngày  dám đối mặt với Lục Vô Cữu.
Vì , khi bàn bạc xem nên dẫn ai  tìm mảnh vỡ cùng, Liên Kiều ậm ờ quyết định bỏ  Lục Vô Cữu, tự  tìm .
Để đề phòng những biến động từ yêu giới, chuyện mảnh vỡ Khung Đồng Ấn  đánh cắp     công khai  ngoài.
Vì ,  khi bàn bạc kỹ lưỡng với cha, Liên Kiều cuối cùng  quyết định chọn hai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-17.html.]
Một là Yến Vô Song, bạn  của nàng, một tán tu mới nhập môn   hai năm. Trong thời đại mà các thế gia nắm giữ  thứ như hiện nay,  thường  cơ hội tu luyện  là điều  dễ, huống chi là bái nhập Vô Tướng Tông.
Có thể thấy, Yến Vô Song ắt hẳn  căn cốt phi phàm.
Tuy nhiên, nàng    một khuyết điểm chí mạng – nàng    chữ, mãi đến bây giờ mới miễn cưỡng   thư.
Cũng chẳng trách, ai bảo   nàng  từng  sơn tặc chứ.
Vì ,  khi bái nhập Vô Tướng Tông, Yến Vô Song đặc biệt khác  - nàng  tu luyện thể thuật.
Cách ăn mặc của nàng  cũng  dễ nhận , nếu ngươi thường xuyên   đường,  thấy một thiếu nữ trông thì nho nhã nhưng  xách hai cây búa lớn, chắc chắn đó chính là Yến Vô Song.
Theo lời nàng   thì: "Biết c.h.é.m  g.i.ế.c là  , cần gì học. Bà đây ghét nhất mấy tên thư sinh yếu đuối, lải nhải dài dòng, một đao của bà  thể c.h.é.m c.h.ế.t  hai tên!"
Vậy nên, khi Liên Kiều hỏi nàng    cùng xuống núi  , Yến Vô Song vác hai cây búa lớn, lập tức đồng ý.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đi, tất nhiên là ! Ta ở  núi sắp c.h.ế.t ngạt ,   đánh   mắng, đặc biệt là tên Chu Kiến Nam yếu như gà , suốt ngày mở miệng  là thánh hiền, ngậm miệng  là sách vở, đúng là đồ hèn, cứ léo nhéo suốt ngày    bực ."
Liên Kiều: "... Cái đó, tên Chu Kiến Nam yếu như gà trong miệng ngươi, cũng  cùng chúng ."
Yến Vô Song trừng mắt: "Ngươi  tên hèn đó á? Hắn    gì, dựa  mồm mép chọc yêu quái  c.h.ế.t ?"
Liên Kiều còn  kịp mở miệng, Chu Kiến Nam   từ  chui , sửa  ngọc quan  đầu, tức giận : "Yến Vô Song,  nhắc   nữa,  tên là Kiến Nam, Kiến Nam của ung dung thấy Nam Sơn,   tiện nam, ngươi  hiểu  hả,  là công tử của Tiêu Minh Chu thị, cái tên   ý cảnh  bao!"
Yến Vô Song nghi hoặc: "Có gì khác  ? Chẳng  đều là... ung dung hèn hạ?"
Chu Kiến Nam: che mặt đau khổ.
Hắn  thật sự  cách nào giao tiếp với  nữ nhân   học ! Hắn  nghiến răng nghiến lợi: "Nữ nhân thô tục, đúng là  ô uế văn chương! Ta là   đầu lớp Phù Pháp đấy, hừ, nếu  nhớ  lầm, đừng  là điểm  của ngươi, e là đến cả đề bài thi ngươi cũng  nhận  chứ gì?"
Yến Vô Song  lạnh một tiếng: "Phải đấy,   nhận  thì  nào,  cản trở  đánh ngươi lăn lộn  đất lớp Thể Thuật ?"
Chu Kiến Nam: "..."
Ký ức đau đớn lập tức ùa về.
Hắn ôm má, vẫn còn sợ hãi: "Đồ nữ nhân chanh chua! Ngươi đúng là đồ nữ nhân thô lỗ   học,   bao giờ thấy nữ nhân nào như ngươi!"
Yến Vô Song ồ lên một tiếng: "Vậy bây giờ ngươi  thấy  đấy. Hơn nữa, ngươi là ai, ngươi thích   thích thì  ích lợi gì, ngươi cản trở  ăn  cản trở  uống ?"
Chu Kiến Nam tức đến mặt đỏ bừng: "Ngươi ngươi ngươi..."