Lục Vô Cữu đoán chắc là do    khi c.h.é.m quy yêu, linh lực   đột phá, tu vi của   đủ để áp chế tình cổ.
Hiện tại   là Đại Thừa kỳ,  phát tác  còn  chút cảm giác, càng về , đợi tu vi cao hơn nữa, tiến  Độ Kiếp kỳ, e rằng tình cổ  sẽ   mất tác dụng.
Đến lúc đó…
Lục Vô Cữu mím môi,  hề  chút vui mừng nào vì sắp giải  tình cổ.
Liên Kiều nào   tâm tư phức tạp của , nàng trầm ngâm: “Lần …  hôn đến  ?”
Lục Vô Cữu  bực bội: “Không .”
Liên Kiều  chắc chắn: “Chẳng lẽ là đến bụng?”
Lục Vô Cữu nhếch mép: “Nàng thử xem chẳng  sẽ  ?”
Liên Kiều   chắc chắn, nhưng mà,  hôn n.g.ự.c Lục Vô Cữu cũng   .
Nàng   xa xoa xoa tay, ấn   xuống ghế, thô bạo cởi đai lưng của  “Vậy  động thủ nhé?”
Thế nhưng còn  chạm , Lục Vô Cữu đột nhiên ấn đầu nàng xuống: “Chỗ   .”
Liên Kiều ngẩng đầu: “Tại  ngươi  thể chạm  chỗ  của , mà   thể chạm  chỗ  của ngươi?”
Lục Vô Cữu mặt  đổi sắc tim  đập: “Ở đây  pháp môn của một môn công pháp, nàng chạm  dễ  mất khống chế mà  bỏng.”
?
Liên Kiều  từng   đến công pháp kỳ quái như , nhưng Lục Vô Cữu  thản nhiên như thể chỉ cần nàng  sợ  thương thì cứ việc , trong lòng nàng  dấy lên nghi ngờ.
Thôi, dù  chỗ đó của  cũng nhỏ xíu,  bằng của nàng, cũng chẳng  gì  ho để hôn, còn cơ bụng của … hì hì, Liên Kiều mạnh dạn đưa tay sờ sờ, cứng quá!
Lục Vô Cữu vẫn luôn kín đáo trầm , xa cách  khác, nhưng  lớp áo    trái ngược, cơ bụng cuồn cuộn,  phần kiêu ngạo.
Liên Kiều sờ soạng hai cái, cảm giác  , nàng   xổm xuống, áp môi lên hôn.
Rõ ràng  hề  kỹ xảo, thậm chí  thể  là vụng về, nhưng Lục Vô Cữu   trêu chọc đến mức ánh mắt ngày càng sâu thẳm.
Hôn một lúc, Liên Kiều mệt mỏi,   dậy, Lục Vô Cữu  ấn đầu nàng xuống, giọng  trầm thấp: “Xuống  nữa, hôn thêm chút nữa.”
Xuống  nữa là đến  , Liên Kiều  chịu, nhưng Lục Vô Cữu  cần giải độc, nàng  còn cách nào khác, đành  xuống thấp hơn một chút, hôn lên bụng .
Môi quá mỏi, nàng lười biếng liền dùng đầu lưỡi l.i.ế.m một cái,  sắc mặt Lục Vô Cữu đột nhiên  đổi, Liên Kiều  hiểu chuyện gì xảy , ngay  đó cảm thấy cằm  chọc một cái, giống như ngón tay của , nhưng  nóng hơn tay , nàng cúi đầu  xem xét, Lục Vô Cữu trực tiếp đẩy đầu nàng   dập tắt  bộ đèn đuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-172.html.]
Trong nháy mắt, căn phòng chìm  bóng tối.
Vân Mộng Hạ Vũ
Liên Kiều sờ sờ cằm: “Sao ngươi  dập tắt hết đèn thế?”
Lục Vô Cữu hít sâu một : “Bình tĩnh .”
Liên Kiều khó hiểu: “Có gì mà  bình tĩnh…”
Nói  một nửa, nàng đột nhiên nhận  chuyện gì  xảy , dù  tối hôm  mặc dù nàng bịt tai nhưng Lục Vô Cữu vẫn rót  tai nàng  nhiều lời linh tinh, nàng    cũng mơ hồ   vài câu.
Liên Kiều nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ: “Ngươi cứ bình tĩnh,   uống cốc nước.”
Uống một  ,    lâu,  Liên Kiều lề mề,  chịu  , Lục Vô Cữu nhướng mày: “Nàng uống nước gì , nước tuyết Thiên Sơn ? Cần   lâu như ?”
Liên Kiều suýt sặc nước.
Nàng ho khan vài tiếng, vốn  ngượng ngùng, giờ tức đến mức  bỏ .
Lại còn giễu cợt nàng nữa chứ?
Nàng cũng chẳng  giúp  giải độc nữa.
Liên Kiều đặt mạnh cốc nước xuống, lùi về phía cửa, đẩy cửa định chạy, nhưng cánh cửa  mở    Lục Vô Cữu đưa tay đóng sầm . Hắn đuổi theo, từ phía  ôm lấy eo nàng: "Ta mới  nàng vài câu, nàng  giận  ?"
Liên Kiều  kẹp giữa Lục Vô Cữu và cánh cửa, tiến thoái lưỡng nan,   thể thực sự chạy trốn.
Hơn nữa, giọng   hạ thấp xuống, chẳng hiểu  nàng cũng  còn giận nữa, mềm mỏng hỏi : "Vậy ngươi  thế nào?"
Lúc , sợi chỉ đỏ  cánh tay Lục Vô Cữu    biến mất, dù  cũng  thể yên tâm mà bắt nạt nàng quá đáng,  nắm lấy cằm nàng, xoay mặt nàng   cúi đầu hôn xuống.
Thì  chỉ là hôn thôi .
Trái tim  treo lơ lửng của Liên Kiều  hạ xuống.
  nhanh, Lục Vô Cữu  hôn  nâng eo nàng áp nàng lên cửa. Mũi chân Liên Kiều nhón lên,  đủ để  từ phía , xuyên qua lớp áo, cọ xát  giữa hai chân nàng, hai    dính sát  .
Hắn áp môi lên môi nàng mơn trớn, khiến Liên Kiều  đau, nàng nhón chân cao hơn  tránh né, nhưng tay Lục Vô Cữu vẫn nắm chặt eo nàng, nàng  thể tránh , chỉ  thể ngẩng đầu, buộc  chịu đựng nụ hôn.
Hơi thở của Lục Vô Cữu cũng ngày càng nặng nề,  nhăn nhúm cả y phục của nàng. Đột nhiên, môi Liên Kiều   cắn mạnh đến bật máu, khoang miệng đầy mùi tanh, nàng đau đến mức  cắn trả Lục Vô Cữu một cái, nhưng còn  kịp mở miệng    đẩy  ngoài cửa.
Cánh cửa đóng sầm .
Lục Vô Cữu   cánh cửa, giọng  đặc biệt bất : "Đi ."
Chân Liên Kiều mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống.