Mãi đến hôm nay, nàng mới hiểu mùi hôi  rốt cuộc là thứ quỷ quái gì.
Trong mùi hôi còn pha lẫn chút ngọt ngào, ngọt đến tanh tưởi, khiến bao nhiêu lòng  của nàng cũng hóa uổng phí!
 Chu Kiến Nam  chỉ  thấy hôi, mà dường như còn cho rằng   hương vị. Hắn hít một  sâu, nét mặt lộ vẻ ngây ngất.
Liên Kiều  thể nhịn  nữa, khẽ kêu: “Ọe!”
Yến Vô Song cúi xuống, cũng theo nàng mà kêu: “Ọe ọe ọe ọe...”
Hai  nôn mửa  ngừng.
Liên Kiều tức giận đến mức  g.i.ế.c : “Chu! Kiến! Nam! Mau ném thứ  , chớ ép bản tiểu thư động thủ!”
Yến Vô Song cũng chỉ tay  Chu Kiến Nam mà rằng: “Ta  , ngươi giữ thứ  là  dùng để hạ độc, đúng ? Không   đấy, tên tiểu nhân , ngươi quả là lòng  độc ác! Dù   thể đánh bại ngươi, nhưng  thừa nhận về độ độc ác thì  thua ngươi một bậc.”
Chu Kiến Nam: “...”
Hắn vội vàng như bảo vệ bảo bối, đem chiếc khăn tay quấn kỹ  từng lớp một,  núp   gốc cây.
“Các ngươi  hiểu , đây là kỷ vật tình bạn giữa  và Điện hạ, phàm phu tục tử như các ngươi    giá trị !”
Liên Kiều: “Ồ, tình bạn? Việc  qua mười năm, ngươi   hỏi thử xem Lục Vô Cữu còn nhớ ngươi  ?”
Chu Kiến Nam lập tức ỉu xìu, ánh mắt d.a.o động, liếc  về phía Lục Vô Cữu ở đằng xa: “Chắc...  cần ?”
Liên Kiều khinh bỉ: “Đồ nhát gan!”
Yến Vô Song  nhạt: “Kẻ vô dụng!”
Chu Kiến Nam mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cố  cứng: “Các ngươi  hiểu , đây gọi là thể hiện sự thấu hiểu. Người ngưỡng mộ Điện hạ đông như cá  sông, nếu ai ai cũng tìm đến, Điện hạ ắt sẽ phiền lòng. Như  đây, lặng lẽ  , gìn giữ những ký ức  đẽ của chúng , mới là chính đạo. Những kẻ đến quấy rầy Điện hạ , thật là hạ đẳng, hành vi thô tục đó    !”
Liên Kiều: “...”
Cái gì thế , hóa  bợ đỡ cũng phân đẳng cấp, bợ đến mức còn sinh  ưu việt ?
Liên Kiều bịt mũi tránh xa,  với Yến Vô Song: “Lại thêm một kẻ  Lục Vô Cữu  cho lú lẫn! May mà còn  ngươi, mãi mãi cùng  ghét bỏ Lục Vô Cữu.”
Yến Vô Song ngập ngừng: “Ừm, chuyện đó, thật ... ánh mắt con  cũng  đổi mà...”
Liên Kiều giật : “Không  ngươi chỉ thích những nam nhân cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn  ? Lục Vô Cữu tuy cao, nhưng nào  cơ bắp ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-19.html.]
Yến Vô Song gãi đầu: “Ta thích nam nhân vạm vỡ là thật, Lục Vô Cữu tuy  tráng kiện lắm, nhưng  tận mắt thấy  đánh cho kẻ cơ bắp vạm vỡ ngã lăn , dường như...  càng uy vũ hơn!”
Liên Kiều: “...Hả?”
Yến Vô Song   từ  xuống  Lục Vô Cữu đang  thẳng  nơi xa, lắc đầu chậc lưỡi: “… tuy  đủ uy mãnh,   đủ vạm vỡ, vẫn thiếu đôi chút. Thật uổng phí gương mặt , nếu gương mặt  phối với  hình của Đại sư , chẳng   mỹ !”
Yến Vô Song vẻ mặt mơ mộng.
Mà Đại sư  của các nàng vốn là một tu sĩ thể thuật,  xuất  từ nghề rèn sắt.
Liên Kiều chậm rãi tưởng tượng  hình ảnh đó: một khuôn mặt thanh tú lạnh lùng, phối với một  hình cơ bắp đen nhánh lấp lánh...
Quả thực, khung cảnh  quá sức tưởng tượng... Liên Kiều nổi da gà khắp , tự hỏi chẳng rõ là gu thẩm mỹ của nàng khác ,  của hai kẻ  quá đỗi kỳ quái.
Lúc , khi ba  còn đang ầm ĩ, nơi xa, Lục Vô Cữu  chờ đến sốt ruột.
Hắn ngoảnh đầu, phóng ánh mắt lạnh như băng  thể khiến   c.h.ế.t , đôi môi mỏng khẽ mở: “Còn   ?”
Chu Kiến Nam là  đầu tiên nhảy , mặt đỏ bừng vì phấn khích: “Đi! Điện hạ chờ một chút!”
Rồi    đầu giục giã Liên Kiều, tựa như sợ điện hạ của   chờ đợi quá lâu.
Liên Kiều đỡ trán, thở dài một : “Thật mất mặt, quá mất mặt !”
 điều khiến   mất mặt hơn còn ở phía . Khi bọn họ chuẩn  ngự kiếm lên đường, Lục Vô Cữu  chọn cách khác thường,  lấy  một vật nhỏ, khẽ vận linh lực, món đồ vốn chỉ bằng kích cỡ quả trứng gà lập tức phóng to gấp trăm , biến thành một con thuyền lớn nguy nga, lộng lẫy lơ lửng giữa  trung.
Sau đó, Lục Vô Cữu ung dung phẩy tay áo, bước lên thuyền với dáng vẻ cao nhã.
Liên Kiều trố mắt kinh ngạc, lòng thầm than: “Chỉ là  ngoài, cần gì  khoa trương đến ?”
Hai kẻ bên cạnh vốn ít trải đời càng trợn mắt há hốc mồm, xoa tay, ánh mắt đầy ngưỡng mộ  Liên Kiều: “Thuyền … chúng  cũng  chứ?”
Liên Kiều ho hai tiếng, nghiêm mặt : “Đang nghĩ gì thế? Chuyến   là để trảm yêu trừ ma, cứu giúp bách tính,   thể ham mê hưởng lạc? Ngự kiếm!”
Yến Vô Song vốn xuất  từ sơn tặc, quen sống kham khổ,   thì chỉ “chậc chậc” vài tiếng,   thêm lời nào.
Chu Kiến Nam   từ bỏ hy vọng: “Chúng   , nhưng liệu  thể mượn thuyền của điện hạ ? Ta thấy thuyền  rộng rãi sáng sủa, còn  thể  quanh bếp lò pha . Chỉ  bốn  chắc chắn dư sức.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Liên Kiều khoanh tay,  như  : “Được thôi, ngươi cứ  hỏi thử, nếu  đồng ý, chúng  liền lên.”
Chu Kiến Nam lập tức rụt cổ: “… Vậy thôi bỏ .”