Liên chưởng môn đột ngột  dậy: "Kiều Kiều, đừng  loạn."
"Cha, con   loạn, con  từng câu đều là sự thật,  bức c.h.ế.t Chu phu nhân   ai khác…" Liên Kiều chỉ  Chu Tĩnh Hoàn, "Chính là !"
Liên chưởng môn kinh ngạc, Chu Tĩnh Hoàn nắm c.h.ặ.t t.a.y  lưng,  vẻ  cho là đúng: "Sư  chắc là lo lắng quá hoá loạn, bắt đầu cắn lung tung , chi bằng xuống nghỉ ngơi một chút ."
Nói xong, lập tức   vây . Lúc , Lục Vô Cữu chậm rãi bước đến bên cạnh Liên Kiều. Dáng  cao ngất, ánh mắt khinh miệt, chỉ liếc nhẹ một cái, đám  tử vây quanh liền nhanh chóng lui xuống.
Lục Vô Cữu ngước mắt: "Nói đến lo lắng thì Chu gia chủ  quá bình tĩnh . Muội  ruột thịt của ngươi mất tích  lâu, ngươi  hề lo lắng, vẫn  thể bình tĩnh tiến hành đại điển kế nhiệm, thật sự đáng khâm phục."
Lời  khiến   càng thêm khó hiểu. Có  cả gan hỏi: "Điện hạ  ý gì? Chu gia đời  hình như   nữ nhi, đời  thì  một ,  nhớ cũng  qua đời từ lâu ..."
"Chu Thi   chết!" Liên Kiều  nhịn  khịt mũi.
Liên chưởng môn  thấy tên Chu Thi, liền cau mày: "Kiều Kiều,    bậy. Con  , vị tiểu thư  của Chu gia  mất  khi con  đời."
"Cha, con   bậy, con  đều là sự thật. Là    lừa, Chu Thi giả chết, bà  âm thầm sống thêm mấy chục năm,   ở địa cung còn  con  thương đấy!"
Liên Kiều xắn tay áo lên, chỉ thấy  đó  mấy vết bầm tím xanh đỏ xen lẫn, rõ ràng là thuật pháp hệ Mộc.
Ánh mắt Liên chưởng môn lập tức ngưng tụ, đau lòng  thôi. Ông vốn  nghi ngờ việc nữ nhi đột nhiên rời   đại điển Chu gia  gì đó kỳ lạ, nếu nàng    giam ,  thì  thể giải thích .
Vì , mặc dù những lời Liên Kiều   đó  chút    , ông cũng tin vài phần, chậm rãi bước xuống bậc thang  bên cạnh nàng: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Liên Kiều càng thêm tự tin, bèn kể  đầu đuôi sự việc: "Chu Thi thật sự còn sống, bởi vì bà  và cả Chu gia đều là dư nghiệt của tộc Hình Thiên. Chuyện của Hình Thiên, chắc hẳn   đều  từng  qua..."
Nàng đại khái kể  chuyện cũ về Hình Thiên múa búa,  : "Đầu của những dư nghiệt Hình Thiên  một khi trưởng thành sẽ tự động rơi xuống, vì  cần cướp đầu của  khác để  thế. Hơn nữa, trong đầu của họ  khi rơi xuống sẽ mọc  một loại cốt châu màu đen, bên trong sẽ mọc  sen Tiên Trung, mà đóa sen   tác dụng duy trì nhan sắc,  thể giữ cho cái đầu cướp    thối rữa, tránh    phát hiện. Ngày mà Đại phu nhân c.h.ế.t  sống  chính là ngày  Chu Thi cướp đầu, bà  căn bản    Trùng Hoạ Bì khống chế, thậm chí  đó, Khương Lê cũng  bà  âm thầm hãm hại,  cướp lấy đầu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-197.html.]
Nghe đến đây, Khương Thiệu đột nhiên  dậy: "Cái gì, ngươi  A Lê   còn nữa?"
Liên Kiều thành thật : "Nàng    đánh tráo , chẳng lẽ ngươi  phát hiện  mấy ngày nay nàng   chút kỳ lạ ?"
Khương Thiệu   nên lời,   thật sự cảm thấy  gì đó  đúng, nhưng    tại .
Hoá , hoá  là ... Ông  lập tức tức giận  về phía Chu Tĩnh Hoàn.
"Các ngươi thật to gan!"
Nhìn thấy phản ứng của  Khương gia, đám đông xì xào bàn tán về những dư nghiệt Hình Thiên hoang đường.
Chu Kiến Nam như  sét đánh ngang tai, lúc     giải trừ cấm chế, nhưng mắt vẫn trợn trừng, giống như khúc gỗ  sét đánh cháy.
Liên Kiều thương hại   một cái, thật lòng mà , nàng cũng   đầu của Chu Kiến Nam  ngày nào đó đột nhiên rơi xuống  .
Giữa cảnh hỗn loạn, chỉ  Chu Tĩnh Hoàn vẫn bình tĩnh,  phủi phủi tay áo, : "Lâu   gặp, sư  càng ngày càng   đùa. Nếu coi là một câu chuyện thú vị,  lúc  dư tửu hậu để giải khuây thì cũng  , nhưng hôm nay là trường hợp ,  còn  bậy,    quá  ? Muội thật sự cho rằng sẽ   tin ?"
"Ta   đùa. Ngươi đương nhiên  hy vọng  khác tin, bởi vì ngươi cũng giống như Chu Thi, ngươi căn bản   Chu Tĩnh Hoàn, ngươi chỉ là chiếm lấy đầu của con trai  mà rõ ràng là gia chủ đời  của Chu gia - Chu Sơ!"
Liên Kiều sắc mặt nghiêm nghị,  năng dõng dạc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Xung quanh lập tức như nổ tung, ồn ào náo động.
Liên Kiều tiếp tục : "Ngươi  bắt đầu âm mưu từ mấy chục năm  ,  khi độ kiếp thất bại, đầu của ngươi rơi xuống, vì  vội vàng gọi Chu Tĩnh Hoàn trở về,  đó tự tay c.h.ặ.t đ.ầ.u  gắn   , mượn  phận của  tiếp tục sống, cho đến hôm nay kế nhiệm gia chủ.”
“Chu bá phụ, mưu kế của ngươi thật sự thâm sâu, cũng thật sự tàn nhẫn, hổ dữ  ăn thịt con, ngươi   thể xuống tay với chính con trai ruột của ? Phu quân g.i.ế.c con, chiếm đoạt  xác, thảo nào Chu phu nhân  khi phát hiện  sự thật   dọa đến mức tim đập nhanh, lúc bà  chết, ngươi cũng  hề  chút hối hận nào ?"
Chu Tĩnh Hoàn  thấy lời , tay  lưng  nắm chặt đến mức trắng bệch, ngữ điệu  càng thêm nghiêm khắc: "Hoang đường! Ta    giúp Yến Vô Song thoát tội, nhưng Liên gia   bằng chứng, tùy tiện bịa  hai câu chuyện  vu oan cho  như    quá ngây thơ ?"