Tên thương nhân    lớn: “Cô nương  sai , tác dụng của rối gỗ  ít , ví dụ như, nó  thể giúp   toại nguyện.”
Liên Kiều càng  hiểu: “Toại nguyện thế nào?”
“Đương nhiên là dựa  lớp da .” Thương nhân , “Ví dụ như   của cô nương nếu qua đời, bây giờ  cơ hội   một con rối giống hệt   của cô nương,   khác gì, sờ  giống như  thật, còn  thể  chuyện đơn giản với cô nương, cô nương  nguyện ý bỏ tiền mua ?”
Liên Kiều nghĩ đến  nàng, nhất thời   nên lời từ chối.
Tên thương nhân    tiếp: “Ngoài con , loại đất  còn  thể nặn linh sủng, nếu linh sủng  bên cạnh cô nương bao lâu nay  còn nữa,  thể   một con giống hệt, cô nương  nguyện ý ?”
Liên Kiều nhớ đến con mèo nhỏ  từng nuôi,  do dự một chút.
Thấy nàng do dự, tên thương nhân  tiếp tục : “Không chỉ  thể   vật kỷ niệm, loại tượng đất  còn  thể   vật mà   cầu mà  , ví dụ như, cô nương thầm thương trộm nhớ một    , hoặc là tham luyến dung mạo của một ,   một mỹ nhân bầu bạn, con rối  giống như  thật liền  tác dụng lớn. Nó  chỉ  thể  thế  mà cô nương thầm thương trộm nhớ ở bên cạnh cô nương, còn  thể để cô nương  bất cứ điều gì  … Cô nương   ? Chỉ cần cô nương ,  thể vẽ  hình dáng, cái gì chúng  cũng  thể  .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói đến cuối cùng, tên thương nhân  một cách mờ ám. Liên Kiều trầm tư một lát,  liếc  con rối   đất   vô cùng tinh xảo, chẳng lẽ, “bất cứ điều gì”  cũng bao gồm cả chuyện đó, dù  da thịt những con rối  cũng giống như  thật…
Liên Kiều kinh hãi dời mắt: “Không cần  cần.”
Yến Vô Song thì  mạnh dạn  gần cửa hàng   bên trong, quả nhiên, bên trong  đủ loại rối, đương nhiên, cũng  đủ loại công dụng.
Thật sự khiến   mở mang tầm mắt.
Tên thương nhân thấy   ăn  cũng  bực , ngược  còn  bụng nhắc nhở: “Ta ở đây  ăn chân chính, nhưng chỗ khác thì  chắc. Mấy vị dung mạo xuất chúng,   chừng      trúng  vẽ  hình dáng . Nếu dùng mặt của mấy vị  thành rối, chắc chắn sẽ  đắt hàng.”
Cái gì, còn  chuyện như  ?
Chu Kiến Nam chợt nhớ tới    một cửa hàng cứ  lén bọn họ, hình như còn cầm bút vẽ vẽ cái gì đó, vì  cả nhóm nhanh chóng  .
Quả nhiên, khi bắt  tên chủ tiệm đó,   vẽ xong mặt Lục Vô Cữu, chắc là  đây    ít chuyện như , quen tay  việc, vẽ  nhanh  giống.
Bên cạnh  còn  một bức tranh cũng  bắt đầu vẽ, chỉ thấy   vẽ  đó chính là Liên Kiều, nhưng chỉ mới kịp vẽ  một đôi mắt.
Liên Kiều tức giận xông lên định xé bức tranh, thì thấy bức tranh  bốc cháy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-205.html.]
Hóa  là Lục Vô Cữu  tay.
Ánh mắt  lướt qua, chỗ nào cũng bốc cháy.
Khi bọn họ hành động, Yến Vô Song nhanh chóng giữ chặt tên chủ tiệm vô lương tâm  xuống đất: “Còn nữa ?”
“Không còn nữa  còn nữa!” Tên chủ tiệm vội vàng cầu xin tha thứ, “Tiểu nhân cũng là thấy mấy vị dung mạo xuất chúng nhất thời hồ đồ, mong các vị đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân.”
Chu Kiến Nam  yên tâm,  lục soát cửa hàng một lượt, nhưng mà, ánh mắt lướt qua con rối nam trần trụi  kịp nặn mặt,  tò mò đưa tay bẻ bẻ chỗ nào đó, phát hiện  mà vẫn  thể cử động .
Sau đó,   ghét bỏ lau tay, bĩu môi : “Cái  cũng quá khoa trương ,  gì  ai mọc như .”
Tên chủ tiệm   lành: “Dù  cũng là rối gỗ,   thật, đương nhiên là càng khoa trương càng bán .”
Chu Kiến Nam tấm tắc khen lạ,  để ý, xác định   hình của bọn họ mới   ngoài.
Liên Kiều  bên ngoài thấy   , nhanh chóng thu hồi ánh mắt khỏi con rối , trong lòng  thầm lẩm bẩm, cái  mà gọi là khoa trương ,  nàng  nhớ   mọc còn khoa trương hơn…
Liên Kiều  tự chủ  liếc  Lục Vô Cữu ở cửa, Lục Vô Cữu bỗng nhiên  đầu ,  như  : “Nhìn cái gì?”
Liên Kiều vội vàng lùi  một bước, lưng dán  kệ hàng: “Ai  ngươi,  kiểm tra tranh đấy!”
Vừa , nàng vội vàng lấy đại một cuộn tranh  kệ giả vờ xem, ai ngờ, bức tranh  mở , nàng   thấy một   ngờ tới…
Chỉ thấy   vẽ  giấy chính là Chu Tĩnh Hoàn.
Ánh mắt nàng dừng , vô cùng nghi hoặc,  là, Chu Tĩnh Hoàn cũng  đến thành Côn Ngô, còn xui xẻo  vẽ  ?
 mà,  đến đây  gì?
Bức họa  thô sơ, nét bút  tinh xảo. Liên Kiều sợ nhận nhầm,  đưa cho Lục Vô Cữu xem xét. Sau khi quan sát tỉ mỉ,  khẳng định  trong tranh chính là Chu Tĩnh Hoàn. Không,   là khuôn mặt của Chu Tĩnh Hoàn  thể sai lệch.
Chu Tĩnh Hoàn vốn là  ôn nhuận như ngọc, năm xưa tại Vô Tướng Tông,  ái mộ y  ít. Được họa sư nơi đây chú ý cũng   gì lạ.  vấn đề là,  trong tranh rốt cuộc là Chu Tĩnh Hoàn thật,  là Chu Sơ đang giả mạo y? Nếu quả là Chu Sơ,  thì  từng ghé qua nơi  từ khi nào, và với mục đích gì?