Không bình thường, chuyện  quá  bình thường.
Sao   nhớ những chuyện vụn vặt ?
Liên Kiều nhíu mày, liếc  : "Không đúng,  ngươi  cố tình nhớ những thứ ? Trừ khi... ngươi giả vờ lạnh lùng, thực  vẫn luôn thầm thích Tiểu Mi đúng , nếu  ngươi  thể nhớ rõ từng chi tiết như !"
Lục Vô Cữu lặng lẽ  nàng.
Liên Kiều  , càng  càng thấy đúng, che miệng  trộm: "Ngươi thừa nhận  đúng ? Lúc đó  còn đang thắc mắc tại  ngươi ngày nào cũng để mặc nó lăn lộn trong sân của ngươi, còn cho nó ăn."
Lục Vô Cữu   , cũng    .
Liên Kiều bèn  nhạo Lục Vô Cữu cứng miệng, bĩu môi: "Thảo nào, hiện tại ngươi  lén nuôi một con mèo ở bên ngoài, thì  là thích từ nhiều năm  ."
Lục Vô Cữu khẽ nhếch môi: "Là  nhiều năm ."
Thực ,   chỉ nhớ con mèo của Liên Kiều, mà còn nhớ rõ từng chi tiết của nàng, ví dụ như  khi nàng đến kỳ nguyệt sự luôn quên mất ngày tháng,  lúc  bẩn váy,  chẳng hề  , thường là  thấy  chịu  mới lặng lẽ dùng thuật thanh tẩy, giúp nàng  sạch váy ngoài.
Liên Kiều  phát hiện  tâm tư của , vẫn đang đắc ý vì   bí mật nhỏ của .
Người thích mèo thì  thể là   ? Huống hồ còn là thích mèo của nàng.
Liên Kiều  thấy Lục Vô Cữu thuận mắt hơn một chút, để  qua  ,   tạc Tiểu Mi cho nàng, nàng cũng  tặng  cái gì đó, nhưng cái gì  cũng  thiếu, nàng cũng   gì  để tặng ,  lúc nàng  ăn kẹo xong, bèn tiến  gần ngẩng đầu  : "Ngươi   ăn chút gì ngọt ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Có gì ngọt?" Lục Vô Cữu cúi đầu.
Liên Kiều đưa tay ôm cổ , đôi môi mềm mại áp lên môi mỏng của Lục Vô Cữu, nhẹ nhàng mổ một cái: "Đương nhiên là miệng của  , ngọt ?"
Lục Vô Cữu ôm eo nàng, nâng Liên Kiều lên một chút: "Quá nông,  nếm ."
Liên Kiều bèn đạp lên chân , tiến  gần hôn thêm một cái thật mạnh: "Bây giờ nếm  ?"
Lục Vô Cữu vẫn  hài lòng, nàng dứt khoát để    ghế, còn   lên chân , hai tay nâng mặt  lên định hôn cho  trò.
Hôn thêm vài , Liên Kiều đột nhiên phát hiện  môi mỏng của Lục Vô Cữu  dễ hôn, sống mũi cũng  cao thẳng, nhịn   dùng ngón tay miêu tả theo đường nét khuôn mặt.
Giống như tượng điêu khắc, còn  hơn cả tượng điêu khắc, thảo nào hôm nay   đường  nhiều cô nương  đầu   như , nàng suốt ngày cãi  với , quên mất  cũng khá  trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-208.html.]
Rồi tim Liên Kiều đập thình thịch, mượn cớ cho Lục Vô Cữu nếm thử vị ngọt, áp môi lên chóp mũi .
Chạm nhẹ  rời , nàng liếc  Lục Vô Cữu, thấy   chú ý, bèn chạm thêm cái nữa.
Vừa chạm  thầm đắc ý, liên tục vài , Lục Vô Cữu nắm cằm nàng xoa xoa, như  như : "Miệng  mọc  mũi  ?"
Liên Kiều đỏ mặt, ngọ nguậy: "Vô tình thôi!"
"Không  xuống, hôn thêm chút nữa." Lục Vô Cữu giữ gáy nàng ,  lúc sờ thấy dây áo lót  gáy nàng, "Lại thắt nút c.h.ế.t  ?"
Liên Kiều  ngạc nhiên: "Sao ngươi ?"
Hơn nữa, cái gì gọi là "", nàng đúng là    xong hai sợi dây , chẳng lẽ   chỉ phát hiện một ?
Lục Vô Cữu đúng là  chỉ phát hiện một ,  lâu    phát hiện  .
Y phục của Vô Tướng Tông  mỏng,  mắt tinh, khi ở gần mơ hồ  thể  thấy màu sắc và hoa văn áo lót của nàng.
Hắn  nàng quen mặc áo lót kiểu đeo cổ, dây thắt ở  gáy, nhưng nàng vụng về luôn thắt thành nút chết.
Lúc đó,  thường   nàng, mười  thì ba  phát hiện dây áo lót của nàng  thắt nút chết. Hắn  lạnh lùng   thấy nàng ngốc,   nghĩ xem buổi tối nàng cởi  như thế nào.
Dần dần Lục Vô Cữu phát hiện  cái áo lót  thắt nút c.h.ế.t ,   nàng mặc thì dây thắt ở  gáy luôn ngắn  một đoạn.
Suy nghĩ một chút,  hiểu  nàng chắc chắn  cởi ,  lẽ là dùng kéo cắt đứt.
Thậm chí  còn  thể tưởng tượng  cảnh tượng lúc đó, chắc chắn nàng  tức giận, vặn vẹo cổ đến mức tay cũng mỏi nhừ,   chừng còn ,  đó tức giận cầm kéo lên.
Quả nhiên,   mỗi  ánh mắt lướt qua gáy nàng,  đều phát hiện  cái áo lót  thắt nút c.h.ế.t  ngắn  một đoạn, cho đến khi ngắn đến mức  thể ngắn hơn nữa, cái áo lót đó  thể thắt  nữa, cũng  còn xuất hiện.
Ngày nào Liên Kiều cũng lượn lờ  mặt , đôi khi cũng xuất hiện trong giấc mơ của , trong mơ nàng  lưng , lưng trần nhờ  giúp cởi áo,  quả thực cũng giúp , chỉ là trực tiếp giật đứt...
Lục Vô Cữu cúi đầu,  nghĩ tiếp nữa, ngược  hỏi: "Tối nay   cắt đứt ?"
Liên Kiều che ngực, càng thấy kỳ lạ: "Sao ngươi   cả chuyện ? Ngươi   lén   đấy chứ?"
"Khó đoán lắm ? Nàng còn  cách nào khác?" Lục Vô Cữu  khẽ  nàng ngốc, dùng một ngón tay nâng dây áo của Liên Kiều, "Quay  đây,  giúp nàng thắt ."
Liên Kiều còn  kịp phản bác thì   cởi dây áo của nàng, giúp nàng thắt , ngón tay  lạnh lướt qua gáy nàng,  nàng thấy  ngứa.