Huyền Sương Thần Quân lắc đầu: "Tư tình thì , nhưng hậu duệ thì  thể nào, thần thai  mang thai ba năm, Ly Cơ  giam cầm  vực sâu trăm năm, nhất cử nhất động đều   giám sát, tuyệt đối  thể mang thai mà  ai . Lúc nàng phá trận  ngoài, chỉ biến mất vài ngày để chữa thương,  đó liền đại khai sát giới, ngay cả sư phụ của nàng cũng g.i.ế.c luôn, tính toán thời gian, cũng  thể nào."
Liên Kiều càng thêm hoang mang: "Nếu con rồng    là hậu duệ của nàng, chẳng lẽ thật sự là do quả trứng rồng biến mất  hóa thành?"
Huyền Sương Thần Quân trầm ngâm  , chỉ   cũng  .
Liên Kiều đành  thôi, nhưng nếu con rồng  bức tranh tường là quả trứng rồng , thì từ lúc nó nở , đến lúc lớn lên gây họa e rằng còn cần  ít thời gian, nghĩ đến cũng  quá gấp.
Vì , bọn họ  khách sáo bái tạ Thần Quân, Thần Quân dường như cũng  thích bọn họ, còn  Thần Cung vắng vẻ, ngoài  và các Thần thị, còn  nhiều điện trống, hỏi bọn họ   ở  Thần Cung  .
Liên Kiều đương nhiên đồng ý ngay, vì   về thu dọn đồ đạc, định ngày mai dọn  ở.
…
Vân Mộng Hạ Vũ
Trên đường trở về, Liên Kiều    đổi cách  về vị Thần Quân , chỉ trích Lục Vô Cữu : "Ngươi còn   cố ý  lơ chúng ,  rõ ràng  từ ái, còn cho chúng  ở ,   là ý  chào đón?"
Lục Vô Cữu mỉm : "Nàng thấy ai cũng là  ."
Liên Kiều  nhớ đến cảnh tượng   điện  thấy Thần Quân khiển trách Thần thị, phụ họa : "Ngươi   cũng  chút đạo lý,  đối với chúng  thì , nhưng đối với Thần thị   quá mức lạnh lùng vô tình,  bỏng cả tay   ."
Lục Vô Cữu  lắc đầu: "Hắn đối với Thần thị    là vô tình, ngược  là quá mức hữu tình, lúc tay Thần thị  bỏng,  đột nhiên   dậy, là vì thấy chúng   điện  mới  xuống . Nàng  chú ý đến  đó khi   chuyện với chúng  ánh mắt vẫn luôn chú ý đến Thần thị  ?"
Liên Kiều quả thật  chú ý đến chi tiết : "Có ?"
Tuy nhiên, Thần Quân và Thần thị vốn là quan hệ ngầm, nàng cảm thấy cũng  lý.
Liên Kiều thuận miệng trêu chọc: "Ngươi đồng cảm như ,  kỹ như , chẳng lẽ ngươi cũng    thích ?"
Nàng vốn tưởng Lục Vô Cữu  như   nàng  bậy, kỳ lạ là,      phản bác.
Liên Kiều nhất thời  quen, trợn tròn mắt: "Ngươi thật sự    thích ?"
Khóe môi Lục Vô Cữu vô thức nhếch lên: "Nàng  xem?"
Liên Kiều    , nàng sững sờ,  tin tức   cho chấn động đến mức nhất thời   nên lời.
Lúc  Liên Kiều  vặn  đến cửa phòng, Yến Vô Song cuối cùng cũng đợi  nàng trở về, vội vàng kéo nàng hỏi thăm những điều  thấy hôm nay, dù  vị Thần Quân  cũng  hợp khẩu vị của nàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-214.html.]
Liên Kiều cũng  tiện tiếp tục truy hỏi Lục Vô Cữu  mặt  khác, đành   cùng Yến Vô Song.
Sự tò mò  khơi dậy, hôm nay nàng  chút mất tập trung, trong đầu cứ nghĩ đến lời    của Lục Vô Cữu, Yến Vô Song  với nàng  nhiều nhưng nàng một chữ cũng   rõ, ngược  chống cằm, lẩm bẩm một câu  đầu  đuôi: "Hắn thích ai nhỉ?"
Yến Vô Song   Thần Quân    trong lòng,  đau khổ: "Thích Thần thị  , chẳng  ngươi  ?"
Liên Kiều lúc  mới  hồn: "Ấy,    Huyền Sương Thần Quân."
"Vậy ngươi  ai?" Yến Vô Song khó hiểu.
Liên Kiều ấp úng, cũng  hiểu  một câu  của Lục Vô Cữu  khiến nàng bồn chồn như .
Nàng tùy tiện kiếm cớ rời , lững thững  đến cửa phòng Lục Vô Cữu định gõ cửa hỏi , tay  đặt lên cửa , nàng  rụt .
Cứ như  gõ cửa hỏi  thích ai hình như cũng kỳ quặc,  như nàng  quan tâm đến lời  của  !
Liên Kiều nhanh chóng rụt tay về, vội vàng trở về phòng .
Hắn thích ai thì liên quan gì đến nàng?
Liên Kiều  cho phép  nghĩ nữa, trời cũng  còn sớm, nàng liền trùm chăn ngủ, nhưng  nhắm mắt   mắt  là dáng vẻ cúi đầu của Lục Vô Cữu.
Lúc   câu đó    nàng, giọng điệu còn  dịu dàng, chẳng lẽ  là...
Liên Kiều nghĩ đến một khả năng, mặt  đỏ lên.
Dù  lúc  hôn nàng sờ soạng nàng hình như cũng  ghét bỏ nàng, lúc quấy nhiễu  thể nàng còn ghé sát tai nàng  nàng  nóng...   nhanh, hình ảnh Lục Vô Cữu lạnh nhạt hất văng kiếm của nàng hết   đến  khác,  kiên nhẫn bảo nàng tránh   hiện lên, nàng lập tức  cảm thấy  nghĩ quá nhiều .
Làm    thể thích nàng ! Chỉ là vì giải độc mà thôi.
Hắn nhất định    thích .
Là ai nhỉ? Lục Vô Cữu hình như thích kiểu như hồ yêu  , tuy Liên Kiều cũng  xinh , nhưng tuyệt đối  dính dáng gì đến mấy từ phong tình vạn chủng.
Liên Kiều  nghĩ  phiền muộn, nàng lắc đầu  gạt bỏ hình ảnh Lục Vô Cữu  khỏi đầu, nhưng căn bản  .
Vì  Liên Kiều tức giận hất chăn , cầm lấy một quyển tâm pháp khô khan nhất .