Liên Kiều vốn  chịu  yên, dù trời  sập xuống nàng cũng   ngoài  dạo, huống chi chỉ là một trận tuyết lớn.
Lúc đang  tìm Yến Vô Song, khi  ngang qua sân của Khương Lê, nàng bỗng  thấy tiếng roi quất  da thịt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Từng tiếng roi cực kỳ vang dội, Liên Kiều  Khương Lê ngang ngược,  tay  nặng, sợ nàng  đánh c.h.ế.t , nên dù  sẽ gây phiền phức, vẫn đạp cửa xông , lớn tiếng quát: "Các  đang  gì ?"
Roi dừng , một nữ tử yếu ớt ngã xuống chân nàng.
Chỉ thấy  bạch y của nàng   là vết roi đỏ tươi,  má cũng  quất một roi,  thở yếu ớt,  thương  nặng.
Liên Kiều xông lên ngăn cản, Khương Lê  lạnh   liên quan đến nàng,  giơ roi lên định quất xuống, nàng liền nắm lấy roi, ngăn cho nữ tử   đánh c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Sau đó Liên Kiều đỡ nữ tử  dậy, mới  nàng  tên là Khương Dao.
Hỏi rõ ngọn ngành, mới hiểu hôm nay xảy  chuyện  chỉ vì Khương Lê  mất một cây trâm,  đúng lúc ban ngày Khương Dao  đến đó, liền  nghi ngờ.
Khương Dao  trộm, nên đánh c.h.ế.t cũng  chịu thừa nhận, giữa trời băng giá cứ nghiến răng nghiến lợi, thẳng lưng chịu đựng.
Khương Lê liền thật sự  tay tàn nhẫn.
Liên Kiều  xong vô cùng phẫn nộ, trực tiếp đưa Khương Dao ,  đó báo cáo chuyện  lên Giới Luật Đường.
Sau đó Khương Lê  phạt, chịu ba đạo thiên lôi,   đó, Khương Dao cũng  đưa .
Lúc đó Liên Kiều cứ tưởng   cứu Khương Dao một mạng,  bênh vực lẽ  cho nàng ,   đúng, bây giờ nghĩ   thấy  quá lỗ mãng, e rằng cũng chính vì  mà Khương Dao  ghi hận,  đưa đến đây  Thần Thị.
Vì  Liên Kiều  chỉ  dám nhận công, mà còn xin  vì chuyện năm đó.
Khương Dao cũng thừa nhận  đúng là  nhà họ Khương ghi hận, nên mới  đưa đến Thần Cung.
 nàng   cảm thấy bi thảm, ngược    đưa đến Thần Cung là may mắn lớn nhất đời nàng .
"Thần Quân tính tình ôn hòa, đối xử với   , ngài   chỉ dạy  tu luyện, còn sắp xếp thỏa đáng cho  nhà của , ngài  đối với  ân trọng như núi, cả đời   cũng khó báo đáp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-220.html.]
Liên Kiều   hiểu: "Nếu thật sự như , tại  ngài   hắt thuốc  bỏng tay cô?"
Khương Dao cứng đờ mặt, chậm rãi thở dài: "Thần Quân vốn sinh   mang bệnh, giờ  đến lúc vũ hóa,  thể  yếu. Thuốc đó là Đại Tế Ti đặc biệt điều chế cho ngài , nếu ngày nào cũng uống thuốc,  lẽ ngài  còn  thể sống thêm vài năm, nếu  uống, e rằng chỉ  thể trụ đến cuối năm nay.  thuốc   chỉ đắng, mà còn cần m.á.u   dẫn,  đương nhiên bằng lòng cắt máu, nhưng Thần Quân   bất kỳ ai  thương nữa, cho nên, mỗi   đưa thuốc đến ngài  đều nổi giận, thật  ngài  chỉ là    tiếp tục nữa thôi."
Liên Kiều lúc  mới  thấy  cổ tay hai bàn tay giấu  tay áo của nàng  chi chít vết sẹo, mới cũ đan xen, thậm chí  một vết thương còn đang rỉ máu.
Nàng  khỏi giật : "Nhiều vết sẹo như  chắc chắn  đau, ngài     cần nữa, tại  cô còn..."
Khương Dao  khổ: "Một chút vết thương ngoài da thì tính là gì, chỉ cần ngài  khỏe mạnh,   m.ó.c t.i.m móc phổi cũng cam lòng."
Trong lòng Liên Kiều im lặng, thì  đây  là một đôi uyên ương khổ mệnh, hết lòng vì đối phương.
Trước đó Ngô Vĩnh và Uyển Nương cũng , hận  thể dùng một năm của  đổi lấy một ngày sống của đối phương.
Tình cảm đúng là thứ đáng sợ,  thể khiến   si mê, khiến   cuồng loạn. Liên Kiều   kinh nghiệm, cũng   rốt cuộc là nên ủng hộ Khương Dao mỗi ngày cắt m.á.u để Thần Quân sống thêm ít ngày  hơn,  là nên để nàng  buông tay,  theo ý nguyện của Thần Quân mà   thanh thản.
Lúng túng hồi lâu, nàng lục lọi trong túi Càn Khôn, lấy  vài bình thuốc trị thương thượng hạng đưa cho Khương Dao.
"Dù  thì cô cứ cầm lấy thuốc , chữa lành vết thương  tay  ."
Khương Dao phì , cảm thán : "Mấy năm nay vật đổi  dời,   Khương Lê cũng  chết, chỉ  đại tiểu thư vẫn ngây thơ thiện lương như năm đó."
Liên Kiều gãi đầu,  nàng  khen mà thấy  ngại, chỉ  thuốc  nàng còn  nhiều, bất kể   nàng  lựa chọn thế nào, nếu cần cứ đến tìm nàng lấy.
Khương Dao ôn hòa đáp  một tiếng "",  đó  Thần Quân gọi .
Lúc , Liên Kiều  thấy bên cạnh còn  mấy nữ Thần Thị khác, hơn nữa hình như bọn họ đang trò chuyện  vui vẻ, nên cũng  gần, định dò la tin tức của Thần Cung.
Đi gần thêm chút nữa, nàng bỗng  thấy tên của Lục Vô Cữu,  kỹ , nàng mới hiểu  những   đang khen Lục Vô Cữu tuấn tú, tranh luận  và Thần Quân rốt cuộc ai  trai hơn.
Theo tầm mắt của bọn họ  sang, Liên Kiều mới phát hiện Lục Vô Cữu đang  ở hành lang phía xa  chuyện với Đại Tế Ti.
Dáng   cao và thẳng tắp,  cúi  lắng , khuôn mặt nghiêng như ngọc,  tuấn bức .
Bờ môi mỏng khẽ động đậy, càng khiến đám nữ Thần Thị  xì xào bàn tán, khen giọng  của  cũng dễ , như tiếng ngọc va chạm.