Càng   táo bạo hơn,   đùa về Lục Vô Cữu và Thần Quân,  bất kể dung mạo thế nào, vị điện hạ  tứ chi  vẹn, hơn nữa sống mũi cao thẳng,   là    thực lực.
Sau đó, bọn họ  thì thầm to nhỏ   Khương Dao,  nàng  ghen ghét, chèn ép bọn họ  cho bọn họ đến gần chính điện, thế mà Thần Quân  cứ chiều theo ý nàng , bao nhiêu năm nay, bất cứ chuyện gì cần  gần  đều chỉ gọi một  nàng ,  khác căn bản   cơ hội đến gần.
Vừa   , bọn họ phát hiện  Liên Kiều, liền vội vàng tản , Liên Kiều cũng giả vờ như   thấy, nhưng trong lòng  nghĩ, những gì Khương Dao  quả nhiên  sai, Thần Quân thật sự  coi trọng nàng , cho dù  khúc mắc, vẫn  thể rời xa nàng .
Còn về Lục Vô Cữu mà bọn họ , Liên Kiều hừ một tiếng,  thấy kỳ lạ, sống mũi cao thì  liên quan gì đến thực lực, chẳng lẽ sống mũi càng cao thì tư chất càng , cho nên thực lực càng mạnh?
Nàng sờ sờ mũi , cũng  thấp mà,  tư chất   bằng ?
Nàng  lặng lẽ liếc  Lục Vô Cữu, so sánh với , nghiêm túc nghiên cứu mối quan hệ giữa độ cao sống mũi và thực lực, dù  Tiên Kiếm Đại Hội sắp đến , nàng sẽ  bỏ qua bất kỳ phương pháp nào  thể nâng cao tu vi.
Đang lúc nàng trầm tư, phía  bỗng vang lên một tiếng .
Liên Kiều giật nảy ,  đầu , chỉ thấy Lục Vô Cữu   từ lúc nào   từ hành lang tới.
"Nàng đang  gì ?"
Liên Kiều  để ý đến , tiếp tục trầm tư: "Liên quan gì đến ngươi."
Lục Vô Cữu  khi thăng cấp thì thính lực càng  hơn,   thấy lời của đám nữ Thần Thị,  liếc  động tác sờ mũi của nàng: "Nàng cho rằng thực lực của nàng  liên quan đến cái mũi ?"
Liên Kiều ngẩng phắt đầu lên: "Không  ?"
Lục Vô Cữu gõ nhẹ lên đầu nàng, khẽ : "Không liên quan gì đến cái mũi của nàng, mà liên quan đến cái đầu của nàng."
Liên Kiều hất tay  , hiểu   đang chế nhạo , nhưng nàng một lòng  nâng cao tu vi, cũng   để ý đến , bèn hừ lạnh: "Đừng đắc ý, tuy  thừa nhận ngươi   thực lực, nhưng   giao thủ  chắc ai thắng ai thua ."
Lục Vô Cữu nhướn mày: "Ồ? Nàng còn  giao thủ ?"
Liên Kiều khó hiểu: "Không thì , chúng  sớm muộn gì cũng  đánh một trận, so tài thực lực."
Lục Vô Cữu khẽ : "Nàng  đúng."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cười xong,   nàng đầy ẩn ý, sờ đầu nàng  mới rời .
Liên Kiều    mà thấy khó hiểu, suốt dọc đường trăm mối nghi ngờ   lời giải đáp, nàng đuổi theo  hỏi Lục Vô Cữu, nhưng   sớm biến mất tăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-221.html.]
Liên Kiều càng thêm nghi hoặc,  khi trở về, nàng liền  tìm Yến Vô Song, kể  lời của đám nữ Thần Thị, hỏi nàng    Lục Vô Cữu  cái gì .
Yến Vô Song mặt  đỏ,   thấy nàng còn khen Lục Vô Cữu  thực lực, lập tức che mắt,  nỡ  thẳng.
Do dự một chút, nàng  mới giải thích cho Liên Kiều về ý nghĩa thực sự của "mũi và thực lực".
Liên Kiều  xong lập tức ngẩn ,  đó hận  thể đào một lỗ chui xuống đất.
Trời ơi, nàng   cái gì !
Còn  giao thủ với , so tài thực lực nữa chứ?
Liên Kiều buồn bực vô cùng,   nàng  thực lực mà đám nữ Thần Thị  là thực lực ở chỗ đó chứ.
Cũng  thể trách nàng  , dù   đây  Lục Vô Cữu, một vị đại thần như  đè  đầu nàng, nàng mỗi ngày đều liều mạng tu luyện, căn bản  rảnh để ý đến chuyện khác.
Cũng vì lý do , những năm đó thư tình các sư  sư  gửi đến, Liên Kiều đều   thời gian mở  xem, càng đừng  đến việc ngày ngày tán gẫu với  khác.
Đương nhiên, nàng cũng từng  lúc rung động.
 mỗi khi Liên Kiều định mở thư tình, tìm hiểu về các sư  sư  , thì tu vi của Lục Vô Cữu  đột nhiên tăng vọt. Sau đó,  sẽ  lạnh trong lúc tỷ thí,  nàng tiến bộ quá chậm,  đủ chuyên tâm.
Tính hiếu thắng của Liên Kiều lập tức  kích thích, nào còn tâm trí  mà nghĩ đến chuyện tình cảm yêu đương, sư  sư  gì đó cũng sớm  ném   đầu, hận  thể ngay cả nước cũng  uống, suốt ngày đêm tu luyện.
Cứ như , Lục Vô Cữu vẫn luôn dùng việc thăng cấp quá chậm để chế nhạo nàng.
Để   coi thường,  khi cập kê, Liên Kiều càng thêm nỗ lực, ngoài tu luyện  cái gì cũng  quan tâm.
Yến Vô Song thường than thở nàng phung phí của trời, lãng phí khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành .
 Liên Kiều  thể  gì , Lục Vô Cữu luôn ở phía  áp chế nàng, lòng ham  thắng thua  vượt  tất cả, trong mắt  ngoài    còn ai khác, ngoài việc đuổi kịp   cái gì cũng  .
Cho nên, Liên Kiều trở nên như ngày hôm nay, vẫn là  trách Lục Vô Cữu.
Vậy mà hôm nay  còn dám  nàng?
Hơn nữa, khi Liên Kiều khen thực lực của  mạnh, rõ ràng   nàng  ý gì mà   cho nàng , thật sự quá  xa!
Liên Kiều tức đến nghiến răng nghiến lợi, hai má nóng bừng.