Đợi đến khi trong lúc rơi tự do, họ cuối cùng cũng chặt đứt những bàn tay đang bám rễ đó thì ầm một tiếng, cũng  rơi xuống đáy vực sâu.
Họ cố gắng bay  ngoài, nhưng nơi   như tường đồng vách sắt, dù  dùng bao nhiêu linh lực cũng  hề lay động.
Ngẩng đầu lên , vực sâu  sâu vạn trượng, vách đá dựng ,  vách núi mọc đầy rêu xanh trơn trượt. Trên đỉnh đen kịt, chỉ  một viên minh châu khổng lồ lơ lửng giữa  trung, phát  ánh sáng yếu ớt.
Bên  là một đầm nước sâu hun hút  một gợn sóng, bên đầm mọc một cây cổ thụ sum suê cành lá,  cây kết nhiều quả đỏ rực gai góc.
Bên cạnh cây   năm sợi xích sắt đứt đoạn, một đầu xích sắt rũ xuống mép nước, còn đầu  thì như mọc  từ vách đá.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đầm sâu, xích sắt... Liên Kiều  nhanh nghĩ đến một … Ly Cơ.
“Chẳng lẽ, chúng   nhốt  hàn đàm nơi Ly Cơ  giam cầm trăm năm ?”
Lục Vô Cữu  xung quanh: “Có lẽ , nàng xem vách đá .”
Nếu như  đó Liên Kiều còn ôm một tia hy vọng, thì lúc   đến gần vách đá lau  lớp rêu dày, nhất thời như tro tàn.
Chỉ thấy  lớp rêu trơn trượt  là những chữ “hận” thật to, nét chữ khắc sâu, chồng chất lên , đủ thấy sự thống khổ và phẫn nộ của   giam cầm năm xưa.
Thanh kiếm Thanh Hợp   nàng dường như cũng cảm nhận  điều gì, khẽ rung lên, dường như đang tưởng nhớ đến chủ nhân .
Xong ,   đúng là  thể nghi ngờ!
Liên Kiều gần như tuyệt vọng, Ly Cơ năm xưa là Thần Tôn của Thần tộc, còn  giam cầm ở đây trăm năm,   họ  thể  ngoài?
Lục Vô Cữu cũng  từng  vẻ mặt nghiêm trọng như ,   xung quanh, ánh mắt rơi  mấy sợi xích sắt khắc đầy phù chú rũ xuống bên đầm, trầm ngâm hồi lâu, lông mày càng nhíu chặt hơn.
“Ngươi  gì , chẳng lẽ nơi   thể  ngoài ?”
Liên Kiều nhanh chóng  xổm xuống, đưa tay kéo kéo xích sắt, nhưng  kéo   gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-226.html.]
Lục Vô Cữu dường như  chọc : “Ai  với nàng nơi   thể  ngoài?”
Liên Kiều ngượng ngùng, trừng mắt  : “Nếu  thể, ngươi  chăm chú như   gì?”
Lục Vô Cữu cúi ,  cụp mắt: “Nàng  thấy mấy sợi xích sắt  quen quen ?”
Liên Kiều   xổm xuống quan sát kỹ lưỡng, thấy mấy sợi xích sắt khắc đầy phù chú  tỏa  ánh sáng lạnh lẽo, nàng lóe lên một tia sáng, đột nhiên nhớ tới sợi xích hàn thiết trong địa cung nhà họ Chu lúc .
“Ý ngươi là mấy sợi xích sắt  kỳ thực là xích sắt dùng để khóa Ly Cơ, mà Ly Cơ đúng lúc nguyên  là rồng, cho nên, xích hàn thiết  và xích sắt khóa rồng trong địa cung nhà họ Chu giống ? Chỉ là xích nhà họ Chu nhỏ hơn xích  nhiều, cũng   khắc đầy phù chú như xích ?”
“Không, là xích nhà họ Chu giống xích .” Lục Vô Cữu .
Hai câu  thoạt   khác  lắm, nhưng nếu nghĩ kỹ, thì khác biệt  lớn.
“Chẳng lẽ, xích sắt khóa rồng của nhà họ Chu thực  là lấy từ đây?” Trong đầu Liên Kiều ầm một tiếng, “Vậy con rồng mà chúng   thấy hôm nay...”
“Là quả trứng rồng  biến mất của nhà họ Chu.” Lục Vô Cữu nhắc nhở, “Nàng đừng quên, còn  bức họa của Chu Tĩnh Hoàn.”
Nghe đến đây, Liên Kiều bỗng nhiên như  khai sáng, đột nhiên  chuyện đều liên kết  với …
Huyền Sương Thần Quân uống m.á.u rồng,  khi địa cung nhà họ Chu  bại lộ,  một quả trứng rồng biến mất, xích hàn thiết khóa rồng trong địa cung và xích hàn thiết khóa Ly Cơ trong Thần Cung giống , mà Chu Tĩnh Hoàn  đúng lúc xuất hiện ở thành Côn Ngu còn  vẽ , còn   tiền khổng lồ  rõ tung tích  khi Côn Luân Thần Cung bán bùn đất   nộm và sự giàu  ngút trời của Tiêu Minh Chu thị...
“Ta hiểu !” Mắt Liên Kiều sáng rực, “Huyền Sương Thần Quân sắp vũ hóa,  dựa  việc uống m.á.u rồng mới  thể kéo dài mạng sống, Tiêu Minh Chu thị thực chất là đang giúp Thần Cung nuôi rồng, cho nên mới  xích sắt khóa rồng của Thần Cung, bức họa của Chu Tĩnh Hoàn mới xuất hiện ở thành Côn Ngu, kỳ thực đó   là Chu Tĩnh Hoàn, mà là Chu Sơ   thế Chu Tĩnh Hoàn, bọn họ vốn là rắn chuột một ổ, sớm  cấu kết với  đúng ?”
Lục Vô Cữu  phản bác: “Nói tiếp .”
Liên Kiều tiếp tục suy nghĩ: “Như , nguồn gốc  tiền mà Thần Cung kiếm  từ việc bán bùn đất   nộm cũng rõ ràng ,  đoán  tiền  chắc chắn  một khoản lớn  đưa cho nhà họ Chu, cho nên nhà họ Chu mới cam tâm tình nguyện âm thầm  việc thương thiên hại lý  cho Thần Cung.
Mà  khi nhà họ Chu xảy  chuyện, Côn Luân Thần Cung nhất định cũng nhận  tin tức, liền chuyển quả trứng rồng cuối cùng , mấy ngày nay trứng rồng  nở,  đúng lúc dùng để chữa bệnh cho Thần Quân. Chỉ là con rồng  vô tình chạy thoát  ngoài,   thương một thần thị,  chúng  phát hiện  manh mối,  đó  theo manh mối, phát hiện  bí mật của Thần Quân.”
Liên Kiều càng  càng chắc chắn, hận  thể vỗ bàn khen : “Xem  vị Huyền Sương Thần Quân  thật là    mặt   lòng, uổng công lúc đầu  thật sự coi  là  , xem ,  chúng   vây đánh  khi  Thần Cung cũng là do  giở trò quỷ!”