Chỉ thấy ở yết hầu của t.h.i t.h.ể   một nốt ruồi màu nâu hình trăng khuyết.
Hắn mím môi: “Không,   song sinh, t.h.i t.h.ể  và Thần Quân ở    nốt ruồi giống hệt  ở yết hầu, bọn họ là cùng một .”
Liên Kiều càng thêm hoang mang, dường như  một màn bí ẩn khổng lồ bao phủ, khiến nàng như rơi  sương mù.
“Ý ngươi là,  hai Huyền Sương Thần Quân, và cả hai đều là thật?”
Trên đời   hai chiếc lá giống hệt , cũng   hai  giống hệt .
Liên Kiều thực sự  nghĩ : “Chẳng lẽ, vị Thần Quân  thực  là  nộm? Giống như lúc chúng   vây công  đây, những  đó dùng bùn m.á.u  một lớp da  nộm bọc lên , giả dạng thành hình dáng của ngươi và , bằng mắt thường căn bản  thể phân biệt ?”
“Cũng  khả năng.” Lục Vô Cữu .
Liên Kiều  từng thấy  nhíu mày sâu như , đương nhiên, nàng cũng  từng gặp  tình huống hóc búa như thế .
Quá kỳ quái,   vượt quá tất cả nhận thức mười tám năm qua của nàng.
Thượng Cổ Thần Tộc đối với bọn họ quá xa vời, cách  ngàn vạn năm, những thần lực khai thiên lập địa, nặn đất tạo  hùng hồn  bọn họ  từng thấy, những chuyện cũ thần bí, tráng lệ  hóa thành đủ loại truyền thuyết, thật thật giả giả, cũng khó phân biệt thật hư.
Giờ đây,  đời chỉ còn  vị Thần Quân cuối cùng , rốt cuộc   những gì, gánh vác bao nhiêu bí mật, cũng   bọn họ  thể đoán  dựa  những manh mối .
Hiện tại, chỉ  thể đợi  ngoài  đối chất trực tiếp với .
Vì , Liên Kiều cẩn thận gói ghém t.h.i t.h.ể .
  thế nào để  ngoài, thực sự là một vấn đề lớn.
Vực sâu vạn thước hàn khí thấu xương, âm u lạnh lẽo ẩm ướt,   thấy trời,   hoàng tuyền.
Hai  từ  xuống , hầu như  kiểm tra từng tảng đá, cũng  tìm thấy chỗ nào  thể  ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngược , từ đống đá  mặt đất, bọn họ tìm thấy một chiếc giày nhỏ.
Liên Kiều dùng hai ngón tay nhéo chiếc giày  cũ kỹ, nheo mắt , phát hiện đó  là một chiếc giày hình đầu hổ.
“Lục Vô Cữu, ngươi mau  xem!” Nàng cầm chiếc giày lắp bắp, “Ly Cơ… Ly Cơ hình như thật sự  hậu duệ!”
Lục Vô Cữu  chằm chằm chiếc giày cũ nát  chớp mắt, đột nhiên  lạnh lùng : “Chỉ là một chiếc giày,  thể chứng minh  gì.”
“Đương nhiên  thể chứng minh,  đó chúng   nghi ngờ kẻ sa ngã  bích họa là hậu duệ của Ly Cơ, bây giờ  tìm thấy giày trẻ con , chẳng  là bằng chứng xác thực ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-231.html.]
Lục Vô Cữu giọng điệu nhàn nhạt: “Năm đó Côn Luân Thần Cung  thiêu rụi thành tro bụi, cho dù , đứa trẻ đó cũng  chắc sống sót.”
“Ngươi  cũng  lý.” Liên Kiều suy nghĩ, “Hơn nữa nếu nó còn sống, tại  nhiều năm như     chút tin tức nào? Có lẽ Chu Sơ căn bản là đang lừa , chỉ là vì  che giấu quan hệ với Thần Cung, bịa  một cái cớ mà thôi.”
Nói đến đây, Liên Kiều  đột nhiên nhớ tới quan hệ giữa Thần Cung và Chu thị, Chu Sơ sắp c.h.ế.t ,  mà   hề tiết lộ chút tin tức nào về Thần Cung, xem , quan hệ giữa hai bên vượt xa tưởng tượng của nàng, e rằng  chỉ đơn giản là qua  lợi ích.
Vậy, giữa bọn họ rốt cuộc còn  liên hệ gì? Có thể khiến Chu Sơ, một  ngay cả con trai  cũng  thể xuống tay tàn nhẫn,  hề tiết lộ một chữ nào về quan hệ với Thần Cung.
Bí ẩn ngày càng nhiều, đầu óc Liên Kiều sắp nổ tung.
Lục Vô Cữu hôm nay dường như  tập trung, nàng tìm   chuyện,  hồi lâu mới đáp  nàng một câu, cũng   đang suy nghĩ gì.
Lông mày càng nhíu chặt đến mức  thể kẹp c.h.ế.t ruồi.
Hỏi ,   luôn nhẹ nhàng bâng quơ chuyển chủ đề.
Liên Kiều hừ lạnh trong lòng,  bí mật   cho nàng  đúng ? Được thôi, nếu nàng phát hiện  bí mật cũng sẽ   cho  !
Liên Kiều bèn    phịch xuống bên bờ vực giận dỗi, giận dỗi hồi lâu, Lục Vô Cữu vẫn  yên bất động  vách đá, thậm chí còn đưa tay sờ sờ.
Trên vách đá   rêu xanh, chính là những chữ do Ly Cơ khắc lên cả một mặt,  gì  mà ?
Chẳng lẽ là  sờ những chữ “hận”  khắc mạnh tay ?
Nàng thừa nhận chữ của Ly Cơ khá , nhưng, lúc , chẳng lẽ  đang thưởng thức thư pháp ?
Liên Kiều cảm thấy Lục Vô Cữu kỳ quặc, nhưng  nhịn   liếc trộm vài , nhưng mắt sắp lác  , nàng cũng     gì khác thường.
Trước đây nàng ghét nhất cái miệng của Lục Vô Cữu, bây giờ Lục Vô Cữu   chuyện với nàng nữa,   chút tịch mịch .
Liên Kiều buồn chán, chống cằm thở dài.
Vừa lúc  thấy  cây phía  đầu kết đầy quả đỏ tươi, bèn nổi hứng  hái một quả thử xem  ăn  .
Leo cây đối với nàng mà  dễ như trở bàn tay,  nhanh nàng  nắm lấy một cành cây, nhưng nàng  ngờ gai  quả đỏ   đ.â.m tay như , sơ ý một chút, quả  hái   trượt khỏi tay, rơi thẳng xuống đất.
“Ây!”
Liên Kiều kêu lên một tiếng, khá tiếc nuối.
Thế nhưng nàng  ngờ,  khi quả  nứt ,  tỏa  hương thơm nồng nặc.