Trường hợp  thì đương nhiên là  thể, còn trường hợp , chẳng lẽ  cũng giống như nàng kỳ thật cũng  ảnh hưởng sâu sắc, chỉ là  biểu lộ cảm xúc  ngoài,    ?
 dù  đó cũng chỉ là ảo cảnh, cho dù  cảm động đến , cũng   quan hệ gì đến bọn họ,    thể vì một vài hình ảnh giả dối mà tẩu hỏa nhập ma?
Trừ phi, đối với  mà  đó   là giả dối,  chính là  trong cuộc.
Liên Kiều đột nhiên nhớ tới những lời kỳ quái của Lục Vô Cữu  , chẳng lẽ, con rồng đen  là ?
 ý nghĩ  chỉ  xuất hiện trong nháy mắt, liền lập tức  nàng phủ định.
Bởi vì thật sự quá hoang đường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Vô Cữu là Thái tử Thiên Ngu,   bao nhiêu ánh mắt dõi theo, huyết mạch của   thể nào sai .
Hơn nữa, Thần Cung  diệt vong  gần ngàn năm, con rồng  nếu còn sống, cũng nên giống như Huyền Sương Thần Quân, gần như sắp phi thăng mới đúng.
Cho dù con rồng  là dòng dõi Thần Chủ, lợi hại hơn nữa, cũng nên là trung niên .
 Lục Vô Cữu rõ ràng mới  cập quan, là nàng tận mắt   lớn lên, nàng thậm chí còn thường xuyên nhón chân lên so sánh với , tuyệt đối  thể nào giả .
Cho nên, cho dù là từ huyết mạch,  là từ thời gian, suy đoán  đều tuyệt đối  hợp lý.
Liên Kiều lắc lắc đầu, mắng thầm  nhất định là  kích thích trong ảo cảnh, cho nên  ai  gì cũng suy nghĩ lung tung.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy chỉ  một khả năng, bèn hỏi: "Có  lúc ngươi giao thủ với Huyền Sương Thần Quân   nội thương, kinh mạch rối loạn, vì sĩ diện nên vẫn luôn nhịn    ?"
Lục Vô Cữu tuy  tỉnh, nhưng sắc mặt  kém, ấn ấn mi tâm   một lời.
Trải qua những ngày , Liên Kiều  quá hiểu , nàng lẩm bẩm: "Ngươi cứ mạnh miệng ! Bị thương thì  gì to tát, chỉ cần còn sống, khó tránh khỏi va chạm, hơn nữa,  Thần Quân đánh  thương cũng   chuyện gì mất mặt,  bao nhiêu  thậm chí ngay cả góc áo của Thần Quân cũng  chạm tới , càng đừng  là giao thủ với  đánh đến bất phân thắng bại..."
Miệng nhỏ của nàng cứ lải nhải  ngừng, Lục Vô Cữu nhắm mắt  đột nhiên trực tiếp dựa  vai nàng.
Nàng đẩy đẩy, Lục Vô Cữu ngược  càng dựa sát hơn, hai tay luồn qua sườn nàng, trực tiếp ôm lấy eo nàng,  đó vùi đầu  cổ nàng.
Rõ ràng là đang tìm kiếm sự dựa dẫm.
Liên Kiều là  như ,  khác càng mạnh mẽ nàng càng mạnh mẽ, ăn mềm  ăn cứng.
Người khác  tỏ  yếu đuối, nàng       cho .
Huống chi,  dựa   là Lục Vô Cữu, mắt  nhắm, môi mỏng mím chặt, dường như  cần  an ủi.
Nhịp tim nàng  loạn, cẩn thận đỡ lấy đầu : "Ngươi mệt  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-238.html.]
Lục Vô Cữu mệt mỏi ừ một tiếng.
Liên Kiều  im lặng một cách kỳ lạ, cứ để  dựa  như , thậm chí  hiểu , tay nàng đưa , vô thức  ôm lấy lưng .
Tuy nhiên, sắp chạm  thì nàng đột nhiên  hồn, co rúm đầu ngón tay,  rụt trở về.
Lúc , Lục Vô Cữu vẫn luôn nhắm mắt  bỗng nhiên mở miệng: "Nàng đang lo lắng cho  ?"
Liên Kiều lắp bắp: "Đương nhiên , nếu ngươi c.h.ế.t  cũng  chết. Ta nhất định  lo lắng cho ngươi."
Lục Vô Cữu lãnh đạm : "Chỉ  nguyên nhân  thôi ?"
Liên Kiều nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu  thì , còn  thể  gì nữa?"
Bàn tay Lục Vô Cữu đang ôm lấy lưng ấm áp của nàng đột nhiên siết chặt, giọng  trầm thấp: "Giả như,  cùng trúng Tình Cổ với nàng   là , nàng cũng sẽ lo lắng cho  ? Có  bất kể  trúng cổ là ai, đối với nàng kỳ thật cũng   gì khác biệt, nàng sẽ  bất cứ chuyện gì với , giống như đối với  ?"
Liên Kiều thật sự  từng nghĩ đến vấn đề , chớp chớp mắt: "Sao đột nhiên ngươi  hỏi như ?"
"Nàng chỉ cần     ."
Khí huyết  sôi trào, giống như năm đó  níu kéo mẫu hậu, bàn tay câu lấy lưng nàng càng lúc càng chặt, chặt đến mức  thở nổi.
Ở phía  mà nàng   thấy, gân xanh  cánh tay nổi lên, vảy đen nhanh chóng lan , đồng tử trở nên yêu dị, ánh lên màu vàng nhạt đặc trưng của Long tộc.
Nếu nàng dám    gì khác biệt,  thật sự, thật sự sẽ  khống chế ...
Liên Kiều vẫn luôn sống mơ mơ màng màng,  từng nghĩ đến vấn đề .
Lúc , nàng hiếm khi nghiêm túc, nếu   Lục Vô Cữu, mà là bất kỳ  nào khác, nàng còn bằng lòng ?
Chưa kịp suy nghĩ, trong đầu nàng  hiện lên câu trả lời.
Không.
Nàng sẽ  bằng lòng.
Thậm chí chỉ cần nghĩ đến sẽ   khác chạm  nàng, nàng liền bắt đầu khó chịu.
Có vài chuyện thật sự  thể so sánh, một khi so sánh, tâm ý liền sẽ rõ ràng.
Rốt cuộc là từ khi nào, nàng  còn kháng cự, thậm chí là    thì  thể?
Nàng càng sợ hãi thì càng lún sâu, càng nghĩ càng giật .
Có lẽ là khi     vị giác mà âm thầm đau lòng,  lẽ là khoảnh khắc  áp lên đôi môi mềm mại của nàng. Hoặc  lẽ, chỉ là một khoảnh khắc  đầu  vô tình...