đáp án rõ ràng như , nhanh như , nàng   chút bối rối.
Giống như là khi so tài   thua, thấp kém hơn  .
Liên Kiều mím chặt môi,  chịu trả lời thẳng thắn: "Vấn đề thật nhàm chán,  thể  gì khác biệt? Hôm nay ngươi rốt cuộc   , chúng  đều  như  , hỏi   hỏi thì  gì khác biệt?"
Nói xong nàng chột   dám  ,    chú ý tới đồng tử Lục Vô Cữu đang  ngừng biến đổi đột nhiên dựng  lên, biến thành một đường thẳng, vảy  cánh tay trong nháy mắt lan  khắp một bên cổ.
"Vậy ?"
Cỗ dục vọng  đồ sát tất cả  đang nhảy lên,  nhắm mắt  áp chế xuống, giọng  cố gắng giữ bình tĩnh: "Không  gì khác biệt,    đổi thành Chu Kiến Nam, hoặc là Chu Tĩnh Hoàn  , nàng đều bằng lòng?"
Liên Kiều lập tức nổi hết da gà, vội vàng phản bác: "Đương nhiên là  ! Nếu... nếu so với bọn họ,  tất nhiên vẫn là càng bằng lòng chọn ngươi."
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Vảy đen đang nhanh chóng lan  dần dần dừng , Lục Vô Cữu hít sâu một : "Thật ?"
Liên Kiều căn bản   bản  lúc  đang ở trong tình cảnh nguy hiểm đến mức nào, ngược  còn tức giận đ.ấ.m một cái  lưng Lục Vô Cữu.
"Ngươi nhất định  bắt   rõ ràng như  ? Ai bảo ngươi lớn lên  như , trừ ngươi  là ai  cũng   mắt  !"
Đôi đồng tử vốn yêu dị của Lục Vô Cữu đột nhiên khôi phục bình thường, những vảy  cũng nhanh chóng biến mất.
Hắn nắm lấy gáy nàng, đột nhiên khẽ .
Anh tuấn?
Cũng , cái gì cũng .
Hắn   nhiều, một chút là đủ .
"Ngươi còn dám ! Ta  ngay ngươi hỏi như  là   ý ,  cảm thấy  thắng  đúng ?"
Liên Kiều tức giận  thôi,   nên tức  vô dụng,  là tức Lục Vô Cữu cứ luôn hỏi những câu hỏi khiến nàng khó trả lời, run run vai  hất  .
Lục Vô Cữu giữ chặt  thể đang vặn vẹo của nàng: "Đừng quậy,  dựa một chút."
"Ta    thuốc, ngươi ôm  thì  tác dụng gì." Liên Kiều khó hiểu.
"Mềm mại."
Lục Vô Cữu nhắm mắt ,  voi đòi tiên, thậm chí còn điều chỉnh tư thế, tìm một tư thế thoải mái hơn.
?
Liên Kiều bực bội.
Dám coi nàng như cái gối ?
Liên Kiều bẻ cũng  ,  chằm chằm  đầu  suy nghĩ một lát, dần dần ý thức  một vấn đề, nhỏ giọng hỏi: "Lục Vô Cữu, kỳ thật ngươi  ghét  đúng ?"
Lục Vô Cữu   gì, chỉ ôm nàng chặt hơn, cảm nhận hương thơm ấm áp, hồi lâu mới ừ một tiếng.
Trong lòng Liên Kiều như  một đóa hoa đột nhiên nở rộ.
Khóe môi nàng vô thức cong lên, giả vờ như  để tâm: "Vậy... ngươi là từ khi nào bắt đầu  ghét ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-239.html.]
Lục Vô Cữu    gì nữa.
Liên Kiều  chọc chọc : "Này…"
Lại  thấy Lục Vô Cữu  nhắm mắt , dường như là quá mệt mỏi nên ngủ  .
Tức c.h.ế.t  !
"Không  thì thôi, ngươi tưởng   tò mò ? Có gì to tát ."
Liên Kiều một  lẩm bẩm, trong lòng   nhịn  suy nghĩ miên man, rốt cuộc là bao lâu, mấy ngày, nửa tháng,  là một tháng?
Không thể nghĩ nữa!
Biết  thì , dù   là  như , cho dù  ghét, cũng sẽ  thích nàng.
Liên Kiều tức đến phồng má.
Nếu   nể mặt   thương, nàng mới  để  tiếp tục dựa .
Chỉ một nén nhang, nếu   tỉnh, nàng sẽ trực tiếp đẩy  .
Một nén nhang ...
Người    chút ý tứ  dậy, dường như ngủ càng say hơn.
Thật sự mệt mỏi như  ? Liên Kiều mím môi, nếu  như ,  thì...  để  dựa thêm một nén nhang nữa ?
Vân Mộng Hạ Vũ
 mà, nàng   là đau lòng cho , nàng chỉ là  bụng thôi.
Hai nén nhang, ba nén nhang... giới hạn của nàng liên tục lùi , càng ngày càng  nỡ  tay.
Cuối cùng Lục Vô Cữu tỉnh , Liên Kiều  mỏi tay tê chân, buồn ngủ đến mức ngáp ngắn ngáp dài,  chống đỡ nổi mà ngã   , ngủ say như chết.
Cũng  thể trách nàng, dù , bọn họ  hít   ít hương thơm của quả Chúc Dư, tác dụng phụ của thứ  dường như là khiến   hôn mê.
Nếu   vì chăm sóc Lục Vô Cữu, nàng  sớm ngủ .
 giấc ngủ   khá kỳ quái.
Nàng hiếm khi  mơ,  còn là loại mơ  thể   miệng.
Trong mơ, nàng và Lục Vô Cữu cũng giống như lúc sắp ngủ ôm ,  từ phía  ôm lấy nàng, ôm cả  nàng  lòng, bàn tay thon dài một cái hướng lên , một cái hướng xuống , ẩn  trong chiếc váy màu vàng nhạt.
Giống như đang   xe ngựa xóc nảy, nàng run rẩy  ngừng trong lòng bàn tay ,  thể  vòng tay ôm lấy cổ , ôm thật chặt.
Như mèo con rên rỉ, lấy lòng hôn lên môi mỏng của .
Lục Vô Cữu trong mơ   lạnh lùng, chỉ thỉnh thoảng mới ban ơn chạm  môi nàng, coi như an ủi.
Nụ hôn nhẹ nhàng  căn bản  đủ để dỗ dành, nàng vặn vẹo  trốn,    kéo về đánh nhẹ một cái.
Không hề đau, ngược   chút ý tứ ái .
Nàng bực bội hờn dỗi, Lục Vô Cữu  siết chặt eo nàng, cúi đầu dỗ dành.
...