Chu Kiến Nam đột nhiên nghĩ đến khoản tiền  rõ lai lịch khi   kiểm kê tài sản, liền hỏi tiếp: “Vậy, Thần Quân là bởi vì  khi hồi sinh mắc bệnh, mà loại bệnh  cần long huyết để chữa trị, mới giao dịch với đại bá, đưa tiền bán huyết long cho nhà chúng , để đại bá âm thầm nuôi rồng giúp  ?”
“Không.” Khương Dao chen lời , “Không liên quan đến Thần Quân, là  tự ý . Lúc đó Thần Quân  liệt giường  thể cử động, ngày ngày cầu xin  chết. Ta   cách , lúc trả  mảnh vỡ     lời tiên tri mà Chu gia chủ , vì  chúng  mới âm thầm qua . Thần Quân lúc đầu cũng   đây là long huyết,  lừa   đây là huyết dịch của . Về  bệnh của  ngày càng nặng, Chu gia   đúng lúc xảy  chuyện,  mang quả trứng rồng  về, vô tình để Thần Quân phát hiện  tất cả. Sau đó,   chịu uống thuốc  đưa nữa, lúc  mới phát bệnh, hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng, căn bản  cách nào khống chế, đến mức tẩu hỏa nhập ma.”
Liên Kiều hiểu , thảo nào  đầu tiên tiến  Thần Cung, Huyền Sương Thần Quân lạnh lùng hất đổ chén thuốc Khương Dao bưng tới.
Nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác: “Nếu  vẫn luôn qua  với Chu gia là ngươi, , cái c.h.ế.t của Khương Lê   cũng  liên quan đến ngươi ? Ta nhớ, nàng  từng  g.i.ế.c ngươi?”
Khương Dao cũng  phủ nhận: “ , là  bảo Chu Thư  tay. Chu Thư cần một cái đầu, Khương Lê   ở đó, trách chỉ trách nàng  tự  đ.â.m đầu .”
Lưng Liên Kiều lạnh toát: “Vậy, ngươi thật sự là vì báo thù năm đó  đánh bằng roi  nền tuyết mà g.i.ế.c nàng  ?”
Lòng bàn tay Khương Dao siết chặt: “Giữa  và nàng  nào chỉ là chuyện  đánh bằng roi, còn  một mạng  nữa. Năm đó  khi Khương Lê  Giới Luật Đường trừng phạt liền trả thù ,  sự ám chỉ của nàng , cả nhà chúng  đều khó mà sống nổi trong thôn,   mắc bệnh nặng,  ai dám bán thuốc cho chúng , vì   trơ mắt  bà c.h.ế.t . Sau đó, đầu thất còn  qua,    chọn  Thần Thị đưa đến Thần Cung. Nếu   Thần Quân để mắt và giúp đỡ, cả nhà chúng  e rằng đều khó thoát khỏi kiếp nạn.”
Sự việc đến nước , tất cả đều phơi bày  ánh sáng.
Liên Kiều   rõ  giữa Khương Lê và Khương Dao ai đúng ai sai, chỉ  thể quy kết là nhân quả.
Nàng  hỏi: “Vậy, các ngươi  mảnh vỡ của chúng , là  tập hợp tất cả, dùng Khung Đồng Ấn  chỉnh để thử  một  nữa? Chẳng lẽ thuật hồi sinh   chỉ  thể dùng một ?”
Khương Dao lắc đầu: “Ghi chép  tàn quyển  rõ ràng lắm, kỳ thật chúng  cũng  , cứ thử xem .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-246.html.]
“Vậy còn Chu gia thì , Chu gia chủ đến c.h.ế.t cũng   một lời, cũng là các ngươi hứa hẹn cho  chuyển sinh?”
Khương Dao thành thật thừa nhận: “ , lúc đó Chu gia xảy  chuyện, Chu Sơ   khó thoát khỏi kiếp nạn, nên yêu cầu chúng  ngay lúc  c.h.ế.t lập tức dùng mảnh vỡ để  chuyển sinh.  đáng tiếc lúc đó tất cả   đều  mặt, chúng   thể đến gần, đợi đến khi chạm  t.h.i t.h.ể của  thì   hồn phi phách tán. Nghe  Long Châu là chí bảo tụ hồn dưỡng hồn, trong vực sâu  đúng lúc  một viên, vì   dùng viên Long Châu đó chiêu hồn, nhưng   vì , viên Long Châu đó    tác dụng, cho nên, Chu gia chủ thật sự  chết,  còn khả năng hồi sinh nữa.”
Liên Kiều rốt cuộc cũng hiểu ,  cho cùng đám   nháo nhào đều là vì   trái ý trời, cưỡng ép kéo dài mạng sống.
Lục Vô Cữu vẫn luôn im lặng đột nhiên hỏi: “Nói như , Thần Cung chỉ còn  một viên Long Châu  thôi ?”
Huyền Sương Thần Quân : “Không chỉ là Thần Cung, e rằng  thiên hạ cũng chỉ còn  một viên  thôi, vì  các ngươi  cần  lo lắng  sẽ hồi sinh nữa.”
Ho khan một tiếng,   : “Hôm nay đại loạn tất cả đều là do tư tâm của ,  sắp sửa vũ hóa, mặc cho các ngươi xử trí. A Dao đúng là  phạm nhiều sai lầm, nhưng cũng đều là vì ,  hi vọng các ngươi ít nhất  thể tha cho nàng một mạng.”
Nói xong  đột nhiên giơ tay lên, một luồng linh lực rót  mi tâm Khương Dao.
Trong nháy mắt chỉ thấy Khương Dao chống đỡ  nổi, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ  mặt đất, vẻ mặt đau khổ, sắc mặt trắng bệch, trong chốc lát nàng  đột nhiên phun  một ngụm máu, trong m.á.u lẫn cả nội đan vỡ vụn.
Sau đó, Huyền Sương Thần Quân đỡ Khương Dao đang suy yếu dậy, lau  vết m.á.u  khóe môi nàng ,  với  : “Nếu các ngươi  từ vực sâu , e rằng cũng  thấy ảo cảnh  tạo thành từ oán hận của Ly Cơ. Ta tính tình ôn hòa đôn hậu, thù sâu biển m.á.u ngàn năm qua tuy  rõ,  vẫn luôn nhẫn nhịn  phát tác. Ta  cầu nhiều, chỉ  giữ  mạng sống cho A Dao,  ?”
Bàn tay Lục Vô Cữu buông thõng bên  đột nhiên siết chặt,  đáp mà hỏi ngược : “Vậy Thần Quân  thì ? Đã  tất cả những chuyện ,  hận ?”
“Hận chứ,   thể  hận, đôi chân  của  sinh   tàn tật, chính là do những   ban tặng, nhưng chuyện cũ  qua, lấy g.i.ế.c chóc chấm dứt g.i.ế.c chóc, oan oan tương báo khi nào mới kết thúc. Về ,  gặp  A Dao, dù thế gian   vạn điều  xa, cũng  một tia đáng để lưu luyến.” Huyền Sương Thần Quân .
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Vô Cữu mím chặt môi   gì nữa.