Huyền Sương Thần Quân  lấy  một mảnh vỡ, đặt  lòng bàn tay: “Các ngươi  tìm chẳng  chính là mảnh vỡ  ,   thể đưa cho các ngươi, như ,  thể đổi lấy một con đường sống cho A Dao  chứ?”
Khương Dao nhịn nước mắt   chịu, thà c.h.ế.t cùng .
Huyền Sương Thần Quân xoa đầu nàng   một câu đứa trẻ ngốc.
Liên Kiều nhất thời cũng   nên  thế nào cho , dù  Thần Quân tuy  , cũng là Thần Quân, hơn nữa còn là thần mạch duy nhất  thế gian , tuyệt đối   là  bọn họ  thể xử trí.
Trừ phi  hủy thiên diệt địa, nếu  nhiều nhất cũng chỉ là giam cầm , cho đến khi  vũ hóa.
So sánh  Khương Dao  phiền phức hơn nhiều, nàng  dù  cũng dính m.á.u của KhươngLê  tay, Khương gia e rằng  chắc  chịu bỏ qua cho nàng .
Liên Kiều suy  tính , đến cuối cùng cũng  dám nhận lấy mảnh vỡ thứ tư .
Sau khi thương lượng, cuối cùng bọn họ quyết định  tiên nhốt Huyền Sương Thần Quân và Khương Dao  Thần Điện  đặt cấm chế, chờ Liên chưởng môn và Đại Quốc Sư đến   quyết định.
Trong lúc đó, Liên Kiều vẫn luôn lo lắng Huyền Sương Thần Quân  đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, bất quá, Thần Quân  uống long huyết tuy ghê tởm, nhưng mỗi  uống xong, ít nhất  thể bảo đảm cho   một ngày bình tĩnh.
Khương Dao tay trói gà  chặt,  nhốt bên cạnh , nếu  phát tác, Khương Dao chắc chắn sẽ là  đầu tiên   tấn công.
Vì  Liên Kiều liền yên tâm, Lục Vô Cữu cũng   gì thêm, để bọn họ canh giữ ở một bên.
Sau đó  xoay    mật thất của Hàm Quang Điện, xem , là  tìm những tàn quyển ghi chép bí mật về Thượng Cổ Thần Tộc mà Huyền Sương Thần Quân  .
Liên Kiều cũng vô cùng hiếu kỳ, liền bước nhỏ theo .
Lục Vô Cữu dừng bước,  nhíu mày: “Nàng cũng đến đây, lỡ như Thần Quân xảy  chuyện thì   ?”
Liên Kiều  bất mãn: “Tại  nhất định là  canh giữ Thần Quân, nếu ngươi lo lắng, chi bằng chúng  đổi , ngươi  về,  ở  đây, như  là   chứ?”
Lục Vô Cữu hết cách với nàng, mím mím môi,  ngăn cản nữa.
…
Dù  cũng là trân tàng của Huyền Sương Thần Quân tích lũy ngàn năm qua, tàng thư trong Thần Cung  chỉ nhiều, mà còn tinh,  nhiều sách bên ngoài  sớm  còn thấy nữa, ở đây đều  lưu trữ.
Chỉ là thời gian càng lui về , sách càng ít, hơn nữa dường như   đốt cháy, phàm là sách liên quan đến Thượng Cổ, cơ bản đều là một  tàn quyển,  đầu  đuôi, khiến    cũng  hiểu.
Lục Vô Cữu xem lướt qua  nhanh.
Liên Kiều cũng  chịu thua kém.
Hai  lật xem ròng rã hơn một canh giờ, chuyện lạ kỳ thú đúng là  thấy  ít, nhưng bí mật liên quan đến thuật hồi sinh mà Thần Quân    thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-247.html.]
Hơn nữa những sách  phần lớn  phủ đầy bụi, Liên Kiều  sặc đến  chịu nổi, đầu choáng mắt hoa, che mũi tránh xa một chút, định nghỉ ngơi một lát.
Nhìn qua khung sách, nàng phát hiện Lục Vô Cữu đang cầm trong tay một quyển tàn quyển,  cúi đầu, vẻ mặt ngưng trọng.
Nhìn chăm chú như , chẳng lẽ   tìm thấy?
Liên Kiều liếc mắt ,    rõ.
Nàng thật sự hiếu kỳ, vì  lén lút vòng qua khung sách, nhón chân lên  thêm một cái.
Nhìn kỹ, chỉ thấy Lục Vô Cữu cầm căn bản   bí mật gì, mà là một bức tranh  thể coi nổi.
Trên đó một nam một nữ đang hôn , nhưng  lộn ngược  , thứ đang hôn    miệng của đối phương.
Cái gì, còn  thể như  ?
Đồng tử Liên Kiều chấn động: “Ngươi… ngươi đang xem gì ,  xem loại đồ vật  đến mức chăm chú như thế.”
Lục Vô Cữu mấy ngày nay tâm thần bất an,  thấy lời Liên Kiều  lúc  mới  rõ  đang cầm thứ gì.
Hắn cúi đầu liếc mắt ,  nhếch môi, vẻ mặt  thản nhiên: “Việc  đến nước , nàng còn sợ ?”
Liên Kiều nhớ đến chuyện   với nàng, nhất thời  thể phản bác, hai má đỏ bừng.
Lục Vô Cữu  rút  mấy quyển, đưa đến tay nàng: “Hay là , nàng cũng  học? Ở đây còn  mấy quyển, đưa cho nàng.”
Liên Kiều nhanh chóng co  đầu ngón tay, giấu   lưng, lùi về  mấy bước: “Ta mới  cần .”
“Thật sự  cần ?”
Lục Vô Cữu từng bước ép sát, Liên Kiều bước chân luống cuống, sợ  ngày  thật sự  nàng cũng  loại chuyện  cho .
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng  thể lùi  nữa, lưng va  góc tường, hai tay che mắt: “Ta   học, ngươi   !”
Lục Vô Cữu dùng quyển sách gõ lên đầu nàng, khẽ : “Gan nhỏ như đầu kim, nàng xem  đây là cái gì.”
Liên Kiều từ khe hở giữa các ngón tay lộ  một con mắt, chớp chớp, mới  rõ hóa  thứ  cầm tới chỉ là mấy quyển tâm pháp.
Nàng giật lấy lật xem, phát hiện đây hẳn là ghi chép của một vị Thần Quân hệ Thủy nào đó .
Nàng  đúng lúc đang trong giai đoạn bình cảnh,  lẽ sẽ   ích.
Liên Kiều vẫn còn tức giận: “Vậy  ngươi   sớm, cứ   hiểu lầm.”
“Nàng cho  cơ hội mở miệng ?” Lục Vô Cữu  như  , “Nanh vuốt sắc bén,  một câu đốp  mười câu, vẫn là lúc phát tác nàng ngoan ngoãn hơn nhiều.”