Yến Vô Song đang dốc  lực chống đỡ, gân xanh  trán nổi lên, bước chân  giẫm lên tế đàn bằng bạch ngọc lớn tạo thành một hố sâu.
Liên Kiều thấy  liền nhanh chóng xách kiếm tới giúp đỡ, đổi  là ngày thường, Lục Vô Cữu tất nhiên hành động còn nhanh hơn nàng, nhưng hôm nay, Liên Kiều  đầu , chỉ thấy  lạnh lùng  , ánh mắt khinh miệt,   chút ý tứ  tay giúp đỡ.
Thậm chí khi  về phía  tử Thiên Ngu, ánh mắt  cũng  hề d.a.o động. Liên Kiều  hiểu chuyện gì, kéo tay áo : "Ngươi  cái gì , ngây    ? Mau tới giúp  !"
Lục Vô Cữu lặng lẽ  nàng một cái, thu  ánh mắt,  mới rút kiếm. Hai  cùng   chắn  mặt Yến Vô Song, song kiếm đồng thời c.h.é.m xuống. Ánh bạc lóe lên, kiếm khí ngút trời, Huyền Sương Thần Quân cuối cùng  bức lùi vài bước.
Yến Vô Song đưa tay áo lau mồ hôi  trán, thở hổn hển: "Hai  rốt cuộc cũng tới, muộn thêm chút nữa,    xé  đôi . Vị Huyền Sương Thần Quân   khi tẩu hỏa nhập ma thì  nhận  quen, g.i.ế.c  như ngóe, thần lực  thể xem thường, hai  cẩn thận đấy."
Liên Kiều cầm kiếm bảo vệ nàng lùi : "Cha  tới ? Còn vị Đại Quốc Sư  thì ?"
Yến Vô Song lắc đầu: "Đều   tin tức, nhưng chắc cũng sắp tới . Hay là chúng  lui  , đợi chưởng môn và quốc sư đến  cùng hợp sức?"
Liên Kiều nhíu mày: "Không ,  chân Thần Cung chính là Côn Ngu thành. Côn Ngu tuy là thành nhỏ, nhưng  đến  , thương buôn tấp nập, ít nhất cũng  mười vạn . Nếu để Thần Quân  ngoài, chắc chắn sẽ gây  đại họa."
Yến Vô Song vẻ mặt đau khổ: "Thôi  ,  chỉ  thể gắng gượng thôi."
Đang nghĩ ngợi, Huyền Sương Thần Quân   tay,  , mục tiêu  chính là chân núi. Liên Kiều nhanh chóng điều động linh lực, trải  bảo vật bí truyền của Liên thị - Khốn Tiên Võng.
 Huyền Sương Thần Quân  tẩu hỏa nhập ma, thần lực d.a.o động,    khống chế , Khốn Tiên Võng  giằng đứt, bọn họ ngược    đánh một chiêu.
Yến Vô Song  đó  một  chống đỡ  lâu, lúc , nàng  phun  một ngụm máu,    thể  tay nữa. Liên Kiều vội vàng giao nàng  cho Chu Kiến Nam, đưa đến góc tường phía  dựa  để chữa thương.
Sau đó, nàng và Lục Vô Cữu cùng  cầm kiếm giao đấu với Huyền Sương Thần Quân. Hai đạo kiếm quang một xanh một trắng đan xen, trong nháy mắt chỉ thấy linh lực cuồn cuộn, như sóng cuộn biển gầm, cả Côn Luân Thần Cung  chấn động, tường cung nứt nẻ, đá núi lăn xuống.
Giao đấu hồi lâu, đột nhiên, Huyền Sương Thần Quân  bộc phát  một luồng thần lực,   tỏa sáng. Một bóng  trực tiếp ngã xuống,  kỹ , chính là Liên Kiều.
Sắp chạm đất, nàng xoay , dùng kiếm chống đỡ, trường kiếm  mặt đất tạo thành một vết kiếm dài, tia lửa b.ắ.n  tứ phía, mới miễn cưỡng dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-249.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Kiến Nam vội vàng bò tới: "Liên Kiều, thế nào ,  thương nặng lắm ?"
Liên Kiều cảm thấy n.g.ự.c đau nhói, khóe môi tràn  một tia máu. Nàng xoa ngực: "Tạm thời  , nhưng đánh tiếp nữa, e là khó ."
Lúc , Lục Vô Cữu  khi bức lui Huyền Sương Thần Quân cũng cầm kiếm  xuống, m.á.u tươi theo kẽ tay  nhỏ xuống.
Cả hai đều  thương thành  như , Chu Kiến Nam  từng thấy cảnh tượng ,  lo lắng: "Xong  xong , chúng  hôm nay sẽ bỏ mạng ở đây ?"
Liên Kiều lập tức quyết đoán: "Lui  ,  lui  chặn, thật sự   thì chỉ còn cách cùng chết.  , Chu Kiến Nam, ngươi  thuốc nào  thể nhanh chóng tăng tu vi trong thời gian ngắn ?"
"Thời gian ngắn?" Chu Kiến Nam nhíu mày, "Làm gì  loại thuốc đó, ngươi cũng , trừ phi luyện hóa nội đan. Cái  đúng là  thể một bước lên trời, nhưng cái giá  trả là tẩu hỏa nhập ma, g.i.ế.c địch tám trăm, tự tổn hại một ngàn."
Liên Kiều đương nhiên  thể  như , nàng lau vết m.á.u ở khóe môi: "Thôi ."
Sau đó  về phía Lục Vô Cữu: "Ngươi thế nào ?"
Lục Vô Cữu thản nhiên   , nhưng Liên Kiều quá hiểu ,  vẫn luôn để tay   lưng, nhất định là  thương, thế là nàng trực tiếp kéo tay .
Lục Vô Cữu  cho, Liên Kiều đành  vòng  , nâng tay  lên , cảnh tượng đập  mắt khiến nàng giật .
Chỉ thấy  tay trái   một vết thương sâu hoắm, m.á.u tươi theo kẽ tay nhỏ giọt,  nhuộm đỏ một mảng bùn đất bên cạnh.
Nàng cau mày: "Sao  ?"
Lục Vô Cữu rút tay : "Vết thương nhỏ thôi."
Đây mà gọi là vết thương nhỏ? Liên Kiều thật   lúc    thương thì   chịu đựng , nàng  nhịn , nhân lúc Huyền Sương Thần Quân  hành động, cúi đầu nhanh chóng băng bó vết thương cho .
Lục Vô Cữu cũng  từ chối, chỉ đột nhiên nhắc nhở: "Hôm nay e là khó mà yên , nếu lúc  chúng  rời , còn  thể tìm  một đường sống."
Liên Kiều  ngẩng đầu lên: "Chúng  thì  thể , nhưng ở đây còn nhiều  tử như , bọn họ   ? Trong thành nhỏ  chân núi còn  nhiều  hơn, nếu chúng  rút lui, lá chắn cuối cùng cũng  còn, bọn họ sẽ trở thành cừu non chờ   thịt."