Dần dần,  thỉnh thoảng sẽ cố ý bước chậm , dùng khóe mắt  nàng lén lút tức giận.
Đặc biệt là đến năm mười lăm tuổi,  lớn  nhanh, trong nháy mắt   dáng dấp của thiếu niên.
Còn Liên Kiều, má vẫn còn phúng phính, vẫn  hết nét trẻ con, thấp hơn  hẳn hai cái đầu.
Cãi  với  khi  chịu thua còn  kiễng chân.
Thế là  sẽ cố ý trêu chọc nàng,  năng ề , khiến nàng cứ  kiễng chân, kiễng đến mỏi nhừ, cũng chẳng còn cãi  nữa,  đầu bỏ chạy.
Nhiều  như ,  một   Đại Quốc Sư đến thăm  bắt gặp.
Đại Quốc Sư giọng điệu bình thản, bảo  chú ý  phận,   chọn đến Vô Tướng Tông, thì  nên vướng  chuyện yêu đương nam nữ.
Hắn cúi đầu, giải thích   thích nàng.
Đại Quốc Sư   gì thêm, liếc mắt  đồ trang trí hoa hòe  giá sách,  mấy năm nay nhãn quang của    đổi nhiều.
Hắn giải thích, những thứ  đều là   ở Vô Tướng Tông tặng, Đại Quốc Sư cau mày   đang ở giai đoạn mấu chốt của việc đột phá, những thứ phù phiếm  bày  cho   xem một thời gian là  ,  cần thiết  cứ để trong phòng, kẻo phân tâm.
Sau đó, ông tự ý mang tất cả những thứ  ,  là cất  kho của Thiên Ngu.
Lục Vô Cữu vốn cũng  để tâm đến những thứ .
Chỉ là   ngờ, Đại Quốc Sư  chỉ mang  những thứ bày , mà còn mang cả những món đồ nhỏ nhặt Liên Kiều tặng,   cất trong rương.
Đến khi  phát hiện  thì Đại Quốc Sư  xuống núi.
Hắn  thể đuổi theo đòi, một khi mở miệng, Đại Quốc Sư nghiêm khắc chắc chắn sẽ nghĩ  thật sự ham mê vật chất, sẽ lập tức thiêu hủy những thứ đó.
Hơn nữa, lúc đó  cũng  hiểu tại    để tâm đến những thứ vô dụng ,  lẽ là do tính kiêu ngạo của tuổi trẻ, mãi đến cuối năm, khi trở về Thiên Ngu, báo cáo việc học hành trong năm với Đại Quốc Sư,  mới vô tình nhắc đến những chiếc rương .
Lúc đó Đại Quốc Sư chỉ thản nhiên  kho  cháy, đồ đạc mất hết, nếu  ,  thể đến kho chọn  vài món.
Lục Vô Cữu chẳng  gì, đương nhiên, cũng chẳng chọn thứ gì.
Hơn nữa, tính tình Liên Kiều  rõ, chẳng mấy chốc nàng chắc chắn  ôm đến một đống đồ vô dụng,  phòng  rối tung lên.
Kỳ lạ là,  khi  trở về, nàng ít khi tặng đồ cho  nữa.
Trước đây,  luôn thấy nàng phiền phức, dúi cho một đống thứ vô dụng, bày    mất thẩm mỹ, từ chối   mất mặt Liên thị, luôn   nên xử lý đống đồ linh tinh nàng mang đến thế nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-252.html.]
Giờ nàng thỉnh thoảng mới tặng  một , vẫn là những thứ chẳng  gì, ví dụ như một vỏ ốc biển bình thường,  ngược  sẽ cầm lấy mân mê trong tay hết   đến  khác.
Sau đó,  đột phá  nhanh, Đại Quốc Sư dần cũng  quản  những thứ  nữa, nhưng lúc ,  và Liên Kiều cũng dần dần xa cách.
Giấc mơ tiếp diễn, họ ngược đường mà , càng lúc càng xa.
Sau đó,  quả nhiên như lời tiên tri mà sa ngã, sự phản bội, nghi kỵ và lợi dụng lâu dài  bào mòn tâm tính của , khi đó,  dường như chẳng còn gì để bận tâm nữa, vì , Lưu Ly Tịnh Hỏa cuối cùng  thiêu rụi tất cả, kể cả chính .
Cảm giác  lửa thiêu đốt vô cùng chân thật, trong đau đớn,  bỗng nhiên mở mắt .
Chỉ thấy phía  là một tấm màn màu xanh đen, màn của .
Cúi đầu xuống,   đắp hai chiếc chăn dày, bên giường còn  một  đang  úp sấp, gối lên tay  ngủ say.
Lông mi  rũ xuống,  cong  dài, chóp mũi nhỏ nhắn,  thở cũng nhẹ nhàng.
Chiếc chuông bạc vốn  buộc bằng dây đỏ ở đuôi tóc nàng lúc  đang quấn quanh ngón tay .
Lục Vô Cữu suy nghĩ một chút, liền hiểu  dụng ý của nàng, nàng chắc là sợ ngủ quá say, nên buộc chuông bạc  ngón tay , chỉ cần  tỉnh dậy, động  chuông bạc, nàng sẽ .
 là lắm trò.
Đáng tiếc là  bao giờ khôn khéo đúng chỗ.
Lục Vô Cữu  đánh thức nàng, ngược  còn cởi dây đỏ , đưa tay luồn qua mái tóc dài của nàng.
Mái tóc mềm mại, thơm ngát, giống như  đây, là mùi hoa hải đường.
Nàng là một    đổi, thích  nhiều thứ, thích  nhiều , suốt ngày líu lo, tâm tính   định, cũng khiến   khó nắm bắt, luôn cảm thấy nàng sẽ  đổi mục tiêu,  lòng đổi  ngay tức khắc.
Nàng cũng là một   chung tình, một con mèo, thậm chí là mùi hương, một khi  thích thì vẫn cứ thích,  bao giờ  đổi.
Trước đây  luôn tự phụ, khi phát hiện  tình cảm khác lạ với nàng,   nghi ngờ bản   lâu mới chấp nhận, càng  thể  , bây giờ  gánh vác lời tiên tri nặng nề, càng   nên bắt đầu từ .
Sau khi luyện hóa nội đan của Hắc Long, mấy luồng linh lực trong cơ thể  va chạm, lúc nóng lúc lạnh, gào thét  hóa rồng.
Trong đầu  cũng luôn  tiếng rồng gầm rú lấp đầy, như tiếng gọi từ quá khứ xa xôi vọng , khiến  khó kiểm soát.
Lời tiên tri vẫn còn đó, một khi hóa rồng, dù   tự phụ đến , cũng  thể đảm bảo    tránh .
Vì ,  cố gắng phớt lờ âm thanh trong đầu, kìm nén ham  gào thét đó, như , kinh mạch đau đớn, từng giây từng phút đều là dày vò.
Chỉ  ở gần nàng, mới  thể  dịu .