Vẻ mặt ngưng trọng giữa lông mày Lục Vô Cữu  hề giảm bớt, chỉ : "Vậy ?"
Liên Kiều cảm thấy  từ  khi tẩu hỏa nhập ma  chút kỳ lạ.
 Lục Vô Cữu dường như    nhiều, liền hỏi: "Còn chuyện gì nữa ?"
Lần  đến lượt Liên Kiều trầm ngâm, còn chuyện gì nữa? Chẳng lẽ  đang hỏi mảnh vỡ Khung Đồng Ấn trong tay Huyền Sương Thần Quân?
Mảnh vỡ đương nhiên là  nàng lấy .
Liên Kiều    cho  , nhưng Lục Vô Cữu  là vì nàng mới tẩu hỏa nhập ma.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng cắn răng, vẫn : "Ngươi    hỏi mảnh vỡ thứ tư ?  , đang ở chỗ ,     xem như công lao của ngươi cao hơn một chút, nếu ngươi  cho ngươi cũng ."
Nàng chậm rãi lấy mảnh vỡ  khỏi túi Càn Khôn, lòng đau như cắt.
Lục Vô Cữu vốn  định hỏi chuyện , lúc  thấy vẻ mặt đau tiếc của nàng, ngược  thấy thú vị.
Thế là  thật sự đưa tay .
Liên Kiều nào nỡ buông tay, đầu ngón tay nắm chặt.
Giằng co hai , nàng mới miễn cưỡng buông tay, ánh mắt vẫn dán chặt  mảnh vỡ,  rời nửa bước.
Lục Vô Cữu  một tấc  tiến thước,  chỉ nghịch mảnh vỡ, còn liếc  nàng: "Chỉ  một mảnh? Ta nhớ mấy mảnh vỡ   hình như cũng do nàng giữ?"
Câu  chọc đúng tim đen của Liên Kiều, nàng tức khắc xù lông: "Ngươi định lấy hết  ? Không , rõ ràng  cũng  công  lớn, ngươi ít nhất  chừa  cho  ba mảnh!"
Lục Vô Cữu khẽ nhếch môi: "Ba mảnh?"
Liên Kiều lập tức chột , nàng cắn răng: "Không  thì hai mảnh, chia đều  !"
Lục Vô Cữu mỉm ,  tùy ý ném mảnh vỡ trong tay cho nàng.
"Được, nàng cứ giữ lấy , đợi gom đủ  chia ."
Mắt Liên Kiều sáng long lanh, khóe môi sắp nứt đến tận mang tai: "Thật ? Vậy cũng ,  giữ, tuyệt đối sẽ   mất."
Lục Vô Cữu  nàng như con sóc nhỏ  lưng  cất đồ,  thần chú cũng cực nhỏ, như sợ  phát hiện , bỗng thấy buồn .
Tâm trạng Liên Kiều  , đối xử với Lục Vô Cữu cũng chu đáo hơn nhiều, nhiệt tình rót , thậm chí còn tự tay bưng thuốc đến.
 nàng nào  chăm sóc ai bao giờ, tay chân luống cuống,  ướt cả cổ áo Lục Vô Cữu.
Nàng vội vàng lấy khăn tay lau cho ,  mở cổ áo , liền thấy rõ ràng vài vảy đen    biến mất, ánh mắt sửng sốt,  nhớ đến bộ dạng vô cảm của   tế đàn hôm đó.
Liên Kiều đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Mà , tại    ngươi  mọc vảy, là vì luyện hóa nội đan của con Hắc Long đó ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-254.html.]
Lục Vô Cữu   nàng  cuốn  chuyện cũ, cũng  phản bác, chỉ khẽ ừ một tiếng.
Liên Kiều dời mắt: "Thảo nào…"
Lục Vô Cữu cúi đầu: "Sợ  ?"
Liên Kiều thật sự  khó mà  sợ.
Dù  thì năm đó  nàng cũng là  một tu sĩ lạc lối tẩu hỏa nhập ma hại chết.
Tu sĩ đó nuốt nội đan của một con sói yêu, khi phát cuồng hai mắt giống như sói, xanh lè.
Sau khi tỉnh táo , tu sĩ đó cũng  hối hận, tự sát tạ tội.
 tất cả  muộn, cha nàng đau đớn khôn nguôi, nếu    nàng  khi c.h.ế.t  bắt cha nàng thề nhất định  nuôi nấng nàng,  lẽ ông    theo mẫu  nàng .
Tuy cha nàng   với nàng, nhưng dù  cũng bận rộn,  nhiều lúc nàng sống mơ mơ màng màng, ngay cả chuyện  nguyệt sự  đầu cũng là Lục Vô Cữu nhận  mới dẫn nàng  học.
Dù nàng  vô tâm đến , cũng sẽ thấy  hổ.
Đôi khi cũng oán trách, tại  tu sĩ đó  chịu  đường chính, tại   đúng lúc để  nàng gặp  chuyện ?
Cha nàng nhất định cũng oán trách, cho nên Vô Tướng Tông những năm nay đối với những  tẩu hỏa nhập ma luôn  nương tay, bọn họ xuống núi ngoài việc trừ yêu, còn  một nhiệm vụ quan trọng là tiêu diệt những  .
Nếu   Đại Quốc Sư hao tổn gần hết tu vi giúp Lục Vô Cữu áp chế, e rằng cha nàng cũng  chắc  đồng ý cho   Vô Tướng Tông.
Liên Kiều luôn phân biệt rõ ràng, nàng   kiêu ngạo như Lục Vô Cữu biến thành thế  nhất định còn khó chịu hơn bất cứ ai.
Vì , nàng mím môi,  như   chuyện gì: "Có gì mà  sợ, cha  đều ở đây, nếu ngươi dám  càn, bọn họ sẽ là  đầu tiên  tha cho ngươi!"
"Sẽ , chỉ cần   ,   thứ gì  thể khống chế ." Giọng Lục Vô Cữu thản nhiên.
"Nói khoác."
Liên Kiều bĩu môi, nhưng dần dần yên tâm.
 những vảy đen  vẫn  chút chướng mắt, nàng nghĩ nghĩ: "Chu Kiến Nam  cho  một ít thuốc  , mấy cái vảy của ngươi  lẽ cũng  thể áp chế , ngươi   thử ?"
Lục Vô Cữu cũng  quan tâm lắm, nhưng   vui khi thấy nàng bận tâm vì , vì  đồng ý.
Liên Kiều tìm kiếm hồi lâu mới tìm  thuốc, dùng đầu ngón tay chấm thuốc bôi lên cho .
Quả nhiên, vảy  cổ Lục Vô Cữu  nhanh biến mất, nhưng nàng đang    ,  thể cảm giác   thứ gì đó đang chậm rãi ngẩng đầu lên, vô cùng ngang ngược.
Nhờ , Liên Kiều bây giờ  hiểu   ít chuyện, mặt  đỏ lên,   yên.
"Ngươi…"
Lục Vô Cữu vẻ mặt bình tĩnh: "Nuốt nội đan Hắc Long,   thể  gì ."